Truyện Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết : chương 48: ngọc giản đầy cảm xúc
Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết
-
[email  protected]
Chương 48: Ngọc Giản Đầy Cảm Xúc
- Ngươi muốn khảo hạch đệ tử tông môn thì…
Nhưng nàng còn chưa nói xong, Linh Hà vội vàng lên tiếng cắt ngang:
- Ta đột nhiên nghĩ lại, ta cũng muốn làm người thân cận cho Thánh Nữ.
Lưu Tố Uyên trầm mặc một hồi, sau đó nàng gật gật đầu nói ra:
- Được rồi, có một số chuyện Hắc Nguyệt sư đệ không tiện làm vậy ngươi sẽ làm thay hắn. Hơn nữa, ngươi thoạt nhìn cũng trẻ tuổi, ta tin rằng ngươi cũng là một thiên tài hiếm thấy, có thể trở thành đệ tử trưởng lão.
Minh Duệ nhìn nhìn Linh Hà thoáng một cái cũng không nói gì.
Một nhóm ba người từng bước từng bước đi đến nơi ở của Lưu Tố Uyên tại Tinh Vân Kiếm Tông.
Trên đường đi, Minh Duệ nhớ tới lời của Hắc Bào Nhân kia, thăm dò cái gì mà Tru Thần Kiếm của Tinh Vân Kiếm Tông. Hắn lại nhớ tới Cổ Đăng của hắn, tuy Minh Duệ bây giờ là chủ nhân của Bảo Linh Cổ Đăng, nhưng hắn còn chưa có thời gian tìm hiểu công năng của thứ này, hắn dám chắc thứ này không chỉ có mỗi cái công năng đưa người ta vào trong cái không gian kia đâu chứ nhỉ.
Minh Duệ lại nhớ đến Hắc Nguyệt Kiếm của mình, trong nội tâm thầm nghĩ: “Lúc nào ta phải đi tìm mấy cái thần khí cho Hắc Nguyệt Kiếm thôn phệ mới được. Có lẽ khi nó tiến giai, cho dù ta là Vũ Khiếu Cảnh cũng có thể ngạnh kháng Chân Đế đám người ý chứ.”
Minh Duệ nội tâm không ngừng ảo tưởng.
Chợt hắn nghĩ nghĩ đến cái gì, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Mong sao sớm gặp được Tiểu Anh Anh. Thanh sắc trường kiếm không biết cấp bậc còn đang nằm trong giới chỉ của ta, nó nhưng là quà sinh nhật mười tám tuổi ta tặng nàng a, nếu để sang năm mười chín, tặng nàng không có ý nghĩa rồi.
Sau đó, hắn dùng tâm niệm thăm dò trường kiếm kia. Hồi lâu sau, hắn quay sang hỏi Lưu Tố Uyên:
- Sư tỷ, ngươi có thể cho ta phương vị của hai thiên tài còn lại kia được hay không? Rảnh rỗi ta muốn đi chào hỏi hai người họ.
Lưu Tố Uyên nghe vậy cũng không cảm thấy kì quái. Nếu là nàng, nàng cũng sẽ chọn cách làm như Minh Duệ. Cái cảm giác mình đang là thiên tài, nhưng bỗng nhiên biết mình chỉ xếp thứ ba, hiển nhiên nàng cũng rất muốn biết hai kẻ đứng trước mình là ai chứ đừng nói là Minh Duệ.
Vậy là, nàng chỉ chỉ hai phương hướng của hai người họ, sau đó trầm giọng nói:
- Lưu Tinh có lẽ hắn đang rảnh rỗi, ngươi có thể đến tìm hắn. Bất quá Dương Anh Nhi nàng rất có thể đang bế quan đề thăng cảnh giới cao hơn.
Minh Duệ gật gật đầu nói ra:
- Ta biết rồi, ta sẽ không làm phiền nàng ta đâu.
Nói xong, Minh Duệ trực tiếp tiêu thất tại chỗ.
Lưu Tố Uyên ngơ ngác một hồi nói ra:
- Hảo thân pháp.
Sau đó, nàng dẫn Linh Hà đi làm quen với mọi thứ nơi mình sống.
Bên kia, Minh Duệ cũng không có đi đến nơi ở của Lưu Tinh, hắn trực tiếp chạy đến nơi ở của Dương Anh Nhi.
Nửa canh giờ sau, Minh Duệ dừng lại ở một động phủ nào đó tại Tông Chủ Phong. Hắn áp chế khí tức, sau đó bước vào động phủ này.
Một hồi lâu sau, hiện ra trong tầm mắt hắn là một bạch y nữ tử dung mạo siêu nhiên đang ngồi xếp bằng.
Minh Duệ nhìn nàng đến thất thần, không chịu rời mắt.
Một khắc sau, hắn lấy lại tinh thần, hắn lấy thanh sắc trường kiếm kia ra, nhìn vào nó hỏi:
- Kia sẽ là chủ nhân ta chọn cho ngươi như đã hứa, ngươi cảm thấy thế nào? Nàng là dị linh căn, băng thuộc tính, không những vậy, ta cảm giác nàng vẫn còn thủy thuộc tính chưa bộc phát ra. Một vị yêu nghiệt như vậy ngươi hẳn vừa lòng chứ?
Thanh sắc trường kiếm kia nhìn nhìn bạch y nữ tử một hồi lâu, sau đó đung đưa một cái trước mặt Minh Duệ.
Thấy một màn này, Minh Duệ thở phào một cái. Còn tốt, nó không có nổi đóa cái gì.
Sau đó, Minh Duệ lấy ra một cái ngọc giản, dùng thần thức khắc nên đó gì đó, sau đó ném cả ngọc giản, trường kiếm còn có một lọ đan dược vào một chiếc nhẫn.
Làm xong hết thảy, hắn vận dụng chân nguyên, ném chiếc nhẫn đến bên cạnh bạch y nữ tử, sau đó thân hình thoáng cái biến mất không thấy đâu cả.
Bên kia, bạch y nữ tử nghe thấy có tiếng động, bỗng nhiên mở mắt, nàng sắc mặt trầm xuống nói ra:
- Là kẻ nào lén lút nhìn trộm ta bế quan?
Bạch y nữ tử đợi một hồi không có ai trả lời. Nàng lúc này mở miệng nói:
- Chạy đi rồi sao?
Sau đó, nàng tiện tay nhặt lấy không gian giới chỉ Minh Duệ vừa ném.
Tâm thần khẽ động, một thanh sắc trường kiếm được nàng phóng thích ra ngoài. Bạch y nữ kì quái cầm vào trường kiếm, sau đó, một màn quỷ dị như lúc Minh Duệ gặp phải, Bạch y nữ tử biến mất không thấy.
Trong một thanh sắc không gian rộng lớn, bạch y nữ tử bất thình lình xuất hiện. Nàng nhìn xung quanh một hồi, sau đó nghiêm mặt lại:
- Không lẽ có kẻ nào muốn giam cầm ta sao?
Thanh sắc trường kiếm lúc này bay ra khỏi tay bạch y nữ tử, lần đầu tiên nó làm ra một việc khiến Minh Duệ có nghĩ cũng không nghĩ đến. Chỉ thấy trường kiếm này khắc một dòng chữ trên không trung:
- Bích Thủy Hàn Kiếm.
Bạch y nữ tử thấy vậy đi qua đi lại xung quanh thanh kiếm, nói:
- Tên của ngươi?
Trường kiếm đung đưa thân mình một rồi, sau đó đứng im vị trí cũ.
Bạch y nữ tử nghĩ nghĩ một hồi kì quái nói ra:
- Không lẽ ngươi muốn nhận ta làm chủ?
Trường kiếm tiếp tục đung đưa một hồi, sau đó nó chỉ chỉ mũi kiếm vào không gian giới chỉ đang nằm dưới mảnh không gian này.
Lúc này, bạch y nữ tử mới nhớ ra cái gì, nàng nhặt giới chỉ lên, trên tay xuất hiện một chiếc ngọc giản và một bình đan dược.
Nàng kì quái thăm dò đan dược, nhưng nhìn một hồi vẫn không biết nó là đan dược gì.
Lúc này nàng quay sang nhìn ngọc giản, sắc mặt đột nhiên cứng đờ, một hồi lâu sau, thần sắc lại có chút run rẩy, kích động.
Chỉ thấy trên ngọc giản viết: “Chúc mừng sinh nhật Tiểu Anh Anh mười tám tuổi. Chắc hẳn ngươi cũng đoán ra được ta là người nào rồi đúng không? Tuy rằng có hơi muộn nhưng ta bây giờ mới chúc sinh nhật ngươi được, chúc Anh Nhi sinh nhật vui vẻ, ngày một thêm xinh đẹp, đặc biệt là bớt tính cách tinh quái kia đi nhé hắc hắc. Trong giới chỉ này có một thanh trường kiếm thần khí không rõ đẳng cấp, nhưng ta đoán nó cùng cấp độ với Tru Thần Kiếm Trấn Tông Chi Bảo của Tinh Vân Kiếm Tông. Thứ này muốn nhận ngươi làm chủ, ngươi phải nhớ rằng, trừ khi lúc nguy hiểm tánh mạng, nếu không thì không nên tùy tùy tiện tiện dùng nó. Nếu không để kẻ khác biết được sẽ rất phiền phức. Còn nữa, ta mạo danh đệ tử Tinh Vân Kiếm Tông đến đây đưa quà sinh nhật cho ngươi, thấy ngươi chuyên tâm tu luyện ta vui mừng rồi. Vì thế ngươi cũng không cần tìm ta, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Tiểu Anh Anh, bây giờ ta phải chuyên tâm học tập luyện đan, hai năm sau ta sẽ tham gia đan đạo trẻ tuổi của tổng bộ luyện đan sư. Vì vậy ngươi cũng không cần lo lắng cho ta làm gì, hãy cứ chuyên tâm tu luyện là ta vui rồi, sau này bảo vệ Lạnh Lùng Ca của ngươi nữa chứ. Ha ha. Điều cuối cùng, bình đan dược kia là Phá Khiếu Đan do ta tự nghĩ ra, nó có mười thành nắm chắc đột phá Chân Linh, bảy thành nắm chắc đột phá Chân Vương, bốn thành nắm chắc đột phá Chân Hoàng, ngươi sử dụng cho tốt. Tạm biệt, hẹn ngày gặp lại Tiểu Anh Anh của ta.”
Dương Anh Nhi đọc đến chữ Tiểu Anh Anh của ta, tâm thần đã lơ lửng trên chín tầng trời.
Hồi lâu sau, Dương Anh Nhi bạch y tung bay, hai tay nàng nắm chặt nói ra:
- Cuộc thi thiên tài luyện đan hai năm sau sao? Ta nhất định sẽ tìm tới ngươi.
Lúc này, thanh sắc trường kiếm khẽ động, như lần trước Cổ Đăng làm với Minh Duệ, nó hóa nhỏ lại, lao vào mi tâm Dương Anh Nhi, sau đó nằm yên một chỗ trong đan điền của nàng.
Dương Anh Nhi lúc này cũng được một đạo thanh sắc quang mang bao phủ, cả người biến mất khỏi không gian này.
Bên trong động phủ của Dương Anh Nhi, nàng tiếp tục ngồi xuống xếp bằng tu luyện như chưa từng phát sinh chuyện gì. Nhưng để ý có thể được, không biết từ lúc nào nàng đã đeo thêm một chiếc giới chỉ trên tay.
Minh Duệ lúc này đã đi xa khỏi động phủ của Dương Anh Nhi, hắn đến nơi ở của Lưu Tinh.
Trùng hợp là, Lưu Tinh lúc này cũng trở về nơi ở của mình, hai người gặp nhau ở trước cửa nơi ở của Lưu Tinh.
Minh Duệ lúc này mở miệng cười nói:
- Ngươi hẳn là đệ đệ của Tố Uyên sư tỷ, thiên tài của Tinh Vân Kiếm Tông gần hai năm trở lại đây đi.
Lưu Tinh cũng cười hắc hắc nói ra:
- Còn ngươi hẳn là Hắc Nguyệt, nam nhân của tỷ tỷ ta đi.
Minh Duệ nghe xong câu này, lảo đảo một cái xém chút ngã. Ta là đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi a, sao ngươi có thể nói ra một câu không đâu vào đâu thế được. Nếu để tỷ của ngươi hay ai khác nghe được, ta biết nhìn mặt nàng ta sao bây giờ?
Chỉ nghe Lưu Tinh nói tiếp:
- Ngươi rất mạnh. Lúc nào đó chúng ta tỉ thí một phen chứ? Tỷ phu tương lai.
Minh Duệ khụ khụ vài tiếng nói ra:
- Ngươi chắc hiểu nhầm ta thành ai khác rồi. Ta là Hắc Nguyệt điều này ta không phủ nhận, nhưng ta không phải tỷ phu tương lai của ngươi.
Danh Sách Chương: