Nói là tin tức nhưng trên thực tế lại chỉ là một dòng tin zalo. Người đăng tin không phải ai khác, chính là nhà họ Thẩm. Bọn họ đã gửi cả hình ảnh hợp đồng lúc trước Tô Dư đã ký lên mạng. Thế nhưng hình ảnh này đã được xử lý.
Lâm Chính mở ra xem thì phát hiện ra tất cả là âm ưu của nhà họ Thẩm.
Từ lúc Thẩm Ngọc Minh mời Tô Dư dùng bữa thì tất cả đã được bọn họ sắp đặt sẵn. Chỉ đợi Tô Dư vào tròng mà thôi. Tô Dư tưởng rằng Thẩm Ngọc Minh có ý đồ với mình nhưng thực tế anh ta có ý đồ với những thứ phía sau cô ta nữa.
Sau khi nhà họ Thẩm tung tin thì tất cả mọi người đã biết người ép Tô Dư phải tự sát chính là nhà họ Thẩm.
Nhà họ Thẩm đã chuẩn bị đủ cả tài liệu để công bố ra bên ngoài. Sau khi mọi người xem xong hợp đồng và video đã được chỉnh sửa thì lập tức thay đổi thái độ.
Nhà họ Thẩm vốn bị đám đông chửi bới lập tức trở thành đối tượng được bênh vực. Bọn họ bắt đầu biện minh cho nhà họ Thẩm. Trong nháy mắt, nhà họ Thẩm từ hung thủ đã biến thành người bị hại. Thậm chí có người còn lên tiếng chửi ngược lại Tô Dư.
Lâm Chính tắt điện thoại, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt không vui không buồn.
“Chủ tịch Lâm, có thể xác nhận là mọi chuyện do nhà họ Thẩm gây ra rồi. Tôi nghĩ chắc chắn bọn họ đã sửa số tiền trên hợp đồng, chỉnh sửa cả video lúc đầu, nếu không thì họ không đời nào dám đưa ra tin tức như vậy”, Khang Gia Hào nói giọng khàn khàn.
“Mục đích là vì tiền à?”
“Đúng vậy, hơn nữa không phải vì tiền của cô Tô Dư, mà là vì tiền của Dương Hoa”, Khang Gia Hào lấy ra một tập tài liệu và cả điện thoại, mở zalo ra chỉ vào những tấm hình mà nhà họ Thẩm mới tung lên: “Chủ tịch Lâm, cậu có nhìn thấy dòng này không, dòng này nói rằng nếu cô Tô Dư không trả được hết khoản nợ thì toàn bộ nợ của cô ấy sẽ do Dương Hoa trả. Người chịu trách nhiệm cuối cùng vẫn là Dương Hoa”.
Lâm Chính siết chặt nắm đấm, đôi mắt hừng hực lửa giận.
“Vì vậy Tô Dư vì không muốn liên lụy tới tôi nên đã lựa chọn tự sát sao?”, Lâm Chính nói. Khang Gia Hào không dám lên tiếng
“Sắp xếp xe, đưa tôi tới khách sạn Vạn Gia, tôi muốn gặp nhà họ Thẩm nói chuyện”, Lâm Chính nói.
“Chủ tịch Lâm, giờ tình hình này cậu đừng kích động…nếu không, mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn được mất”, Khang Gia Hào vội vàng nói.
“Lập tức chuẩn bị xe”, Lâm Chính gào lên. Khang Gia Hào há hốc miệng. Ông ta còn định nói gì đó nhưng cuối cùng đành lựa chọn từ bỏ.
“Chủ tịch Lâm, tôi đi cùng cậu”.
“Không cần, ông ở đây đợi tôi”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
Một lúc sau, một chiếc Bently đỗ ngay trước cổng. Lâm Chính ngồi vào trong xe. Chiếc xe rời đi. Khang Gia Hào lẳng lặng lắc đầu.
Lâm Chính vốn định tới thẳng khách sạn Vạn Gia nhưng nghĩ tới điều gì đó nên anh lại tới Tử Kim Cung.
Chạng vạng tối, người trong Tử Kim Cung cũng thưa thớt dần. Chiếc Bently đỗ trước cửa. Bảo vệ lập tức chạy tới, mở cửa xe cho Lâm Chính.
“Ông chủ của các người đâu?”, Lâm Chính hỏi người bảo vệ bằng vẻ vô cảm.
“Ông chủ sao?”, người bảo vệ giật mình, cố nặn ra một nụ cười: “Thật không may thưa anh, ông chủ của chúng tôi ra nước ngoài rồi, trước mắt khu vực này do những cổ đông khác vận hành”.
“Những cổ đông khác sao?”
“Đúng vậy, họ đều là bạn của bạn của ông chủ”.
“Vậy à...vậy thì dễ rồi...gọi toàn bộ người phụ trách của Tử Kim Cung tới đây”.