Triệu Nguyệt nhìn kỹ con người trước mặt. Cô phát hiện người này không chỉ đẹp trai tới mức vô lý mà đến cả ý chí cũng bất phàm.
“Thật không ngờ trên đời này còn có người như anh”, cô ta thở dài: "Nếu đã vậy, thì tôi sẽ không khuyên anh nữa. Anh ở lại đi. Nhớ kỹ, đừng đi đâu cả, nếu không không ai cứu nổi anh đâu”.
“Được, cảm ơn cô!”, Lâm Chính tỏ ra cảm kích.
Triệu Nguyệt bặm môi, không nói thêm gì nữa, chỉ quay người rời đi. Lâm chính thấy vậy lại sửa soạn đồ đạc và định chuồn ra ngoàiNhưng đúng lúc này, có một bóng hình lướt qua ở ngoài cửa.
Lâm Chính giật mình. Anh ta phát hiện ra đó là những cô gái khác của Hồng Nhan Cốc.
“Xin hỏi anh Kỳ Lân có ở trong này không?"
Mấy cô gái dè dặt hỏi, ai trông cũng lén lút. Lâm Chính cười khổ, anh đã biết bọn họ tới vì điều gì. Xem ra đành phải đợi đến lúc Lâm Nhược Nam trở về thì anh mới hành động được rồi.
Chạng vạng, Lâm Nhược Nam mệt mỏi lết về. Vừa vào phòng, cô ta đã ngã ra giường với khuôn mặt tiều tụy
“Sao rồi?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi mệt sắp chết tới nơi rồi”.
“Bọn họ dạy cô cái gì vậy?”
“Còn có gì được chứ, đương nhiên là tẩy não rồi! Nếu như chỉ là tẩy não thông thường thôi thì cũng chẳng có gì, thế nhưng vấn đề là tôi còn phải diễn kịch nên mệt chết đi được”, Lâm Nhược Nam khổ sở nói.
“Yên tâm đi, cô không phải học quá lâu đâu. Đợi bọn họ cảm thấy “tam quan” của cô đã bị họ thay đổi thì có lẽ họ sẽ phân nhiệm vụ cho cô. Tới khi đó thì không cần phải diễn nữa”.
“Tôi không muốn ở cái nơi chết tiệt này, tôi cảm thấy nó tà môn khủng khiếp”, Lâm Nhược Nam hừ giọng.
Lâm Chính mỉm cười: “Giờ chúng ta hành động thôi. Cô ở đây giúp tôi đối phó với người của Hồng Nhan Cốc”.
“Tôi biết rồi. Anh biến mình thành ra thế kia thì bảo sao mà đám con gái cứ bu lấy anh. Mặc dù họ đã bị tẩy não nhưng dù sao cũng là con gái mà”, Lâm Nhược Nam lầm bầm.
Lâm Chính không nói nhiều, chỉ đeo thêm mặt nạ và đi ra ngoài. Anh chưa dám tới những nơi thâm sâu cùng cốc của Hồng Nhan Cốc, vì dù sao anh vẫn chưa hiểu rõ về nơi đây. Nếu mà để lộ thân phận thì sẽ ảnh hưởng tới việc thu thập thông tin.
Mục đích chủ yếu bây giờ là tìm được cơ quan ở lối ra vào của Hồng Nhan Cốc. Cơ quan có thể hủy diệt hàng chục nghìn người thì chắc chắn không thể xem thường được...
Lâm Chính mượn ánh trăng soi đường.
Người của Hồng Nhan Cốc rất ít khi ra ngoài vào buổi tối. Nghe nói tất cả đều ở trong nhà nghỉ ngơi hoặc thiền luyện công. Những thứ mà người của Hồng Nhan Cốc phải học rất nhiều, không chỉ có võ công cổ mà còn cả Cơ Quan Thuật, Luyện Dược Thuật, vân vân...
Lâm Chính đi trên đường mà cũng có thể ngửi thấy mùi thuốc bay ra trong không khí. Có lẽ đây là khu vực các đệ tử luyện dược. Anh nhìn bốn phía và đi về hướng Nam. Khi anh đang đứng ở cửa phía Nam thì thấy vài người đệ tử đột nhiên đi tới đổi gác.
Lâm Chính quan sát họ, thấy người này giao cho người kia một chùm chìa khóa.
Đây là chìa khóa của chỗ nào vậy? Hồng Nhan Cốc có cửa đảng gì đâu...Lẽ nào là chìa khóa...của cơ quan?
Lâm Chính suy nghĩ và lẳng lặng chờ đợi.
Việc giao ca đã xong xuôi, anh bèn lấy châm ra.
Vụt...vụt...
Vài người đệ tử bị đâm trúng. Lâm Chính từ phía sau lấy chìa khóa của người đệ tử. Người đệ tử bị khống chế, cả người cứng đơ như trúng gió, họ không nhìn được ra phía sau mình, định hét lên mà cũng không thể hét được.
Lâm Chính nhìn chiếc chìa khóa, cũng chẳng biết là khóa ở đâu thế nên anh lấy cả chùm và rút châm trên người đám đệ tử. Châm vừa được rút ra, các cô gái lập tức trở lại bình thường: “Có kẻ trộm! Mau gọi người tới”.
Tiếng hét vang lên gây chấn động cả một vùng. Không ít các cao thủ lập tức có mặt. Lâm Chính nhanh chóng trốn vào chỗ kín và quan sát.
“Chuyện gì vậy?”, Hoa Huyền và Tinh Xán cũng tới. Bọn họ lập tức hét lên.
“Hoa Huyền sư tỷ, có người ăn trộm đồ, hình như là hắn điểm huyệt nên chúng tôi không cử động được, sau đó lấy chìa khóa mở cơ quan đi rồi”, người đệ tử vội vàng nói.
“Cái gì?”
Hoa Huyền chau mày, nhìn xung quanh một lượt: “Có biết là ai không?”
“Chúng tôi không rõ. Hắn núp phía sau, điểm vào huyệt nên chúng tôi không nhìn thấy mặt. Đợi đến khi chúng tôi bình thường lại thì đã không thấy người đâu nữa rồi”
“Tức là đến đối phương là nam hay nữa cũng không biết đúng không?”, Tinh Xán nói.