Sáng sớm ngày hôm sau, nhà họ Trang đã cho dựng một võ đài thi đấu ngoài trời. Họ bận rộn đầu tắt mặt tối
Quan khách cũng lũ lượt kéo vào. Hiện trường thiết kế cả ngàn chỗ ngồi.
Hoành tráng! Chẳng trách vào được sơn trang phải xếp hàng. Người nhiều thế này đương nhiên là không chứa hết được. Chỗ nào cũng được giăng đèn kết hoa, vui vẻ náo nức.
Tần Minh cũng chính là Lâm Chính sớm đã có mặt. Anh tìm một vị trí và ngồi xuống. Anh quan sát đám người ra vào.
Bởi vì Tần Minh đã đi khỏi nhà họ Trang từ lâu thế nên người của sơn trang Huyết Kiếm không biết mặt cậu ta nhiều.
Thi đấu tuyển rể sẽ bắt đầu lúc chính giờ sáng. Đương nhiên mở đầu của buổi tỉ thí thì sẽ là vài nhân vật cắc ké cọ xát, mua vui, thể hiện chút võ vẽ.
Lâm Chính đương nhiên không có hứng thú. Anh lấy điện thoại ra nhìn giờ. Còn nửa tiếng nữa thì buổi thi đấu mới bắt đầu.
Khách khứa đã bắt đầu ngồi vào vị trí. Rất nhiều người nhà họ Trang cũng bắt đầu rục rịch.
“Này, Tần Minh, cậu còn ngồi đó làm gì? Còn không mau tiếp đón khách khứa đi. Không biết giờ đang thiếu người à”, lúc này có vài người chạy tới. Dẫn đầu là một người đàn ông, người này quát lên với Lâm Chính.
Lâm Chính ngẩng đầu, anh nhận ra người này.
Mặc dù lần đầu tiên anh tới sơn trang Huyết Kiếm, thế nhưng lúc đi thì anh đã tìm hiểu thông tin về nơi đây thông qua Mã Hải và Tần Minh “thật”.
Tất cả những người này anh đều từng nhìn qua ảnh. Người đứng trước mặt này chính là em trai của Trang Mặc Long – Trang Mặc Hổ.
Hôm qua anh trai gặp uất ức nên Trang Mặc Hổ sẽ không để yên cho Tần Minh. Huống hồ, Tần Minh lại là con riêng, không có danh phận gì ở nhà họ Trang nên đương nhiên anh ta coi thường rồi.
“Điều này có liên quan gì tới tôi?”, Lâm Chính thản nhiên nói. Đương nhiên là anh không đồng ý.
Trang Mặc Hổ tức giận: “Cậu nói cái gì? Cậu không coi nhà họ Trang là nhà à? Được, vậy phiền cậu cút ngay cho. Cút ra khỏi sơn trang, ở đây không có chỗ cho cậu”.
Lâm Chính chau mày, liếc nhìn Trang Mặc Hổ và suy nghĩ. Sau đó anh vẫn đứng dậy, định đi tiếp đón khách khứa. Vì Kim Ô Đan, chịu khó nhẫn nhịn vậy. Nếu bị đuổi ra khỏi sơn trang thì chẳng phải là công cốc sao?
“Này này, vội gì chứ? Tôi còn chưa nói cho cậu biết là phải tiếp đón những ai cơ mà”, Trang Mặc Hổ chạy tới. Những người phía sau anh ta bật cười, để lộ vẻ chế nhạo.
Lâm Chính nhìn anh ta. Trang Mặc Hổ chỉ vào nhóm người ngồi ở vị trí trung tâm: “Nghe đây, cậu tới rót trà cho bọn họ đó. Phục vụ những người đó là được”.
“Ừm”, Lâm Chính nhìn về phía trước. Anh thấy những người đó mặc trường bào thêu hoa văn màu đỏ đậm, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt hõm sâu, cơ thể toát ra khí tức tà ma, lạnh lẽo, hơn nữa sát khí còn tỏa ra rất nhiều từ cơ thể họ. Nhìn rõ ràng là không lương thiện gì.
“Đó là ai vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Cậu hỏi nhiều làm gì? Bảo đi thì đi đi? Sao? Lẽ nào cậu dám không làm?”, Trang Mặc Hổ hừ giọng.
“Có gì mà không dám. Tôi đi là được chứ gì. Có điều anh tới chỉ đạo tôi có lẽ không phải vì tôi không dám mà vì anh không dám chứ gì?”, Lâm Chính lắc đầu.