Sau một thời gian cứu chữa, Mã Hải đã hồi phục hơn nhiều. Dù toàn thân vẫn không thể cử động, vẫn còn phải nằm trên giường như ý thức cũng đã trở lại.
Do công việc của Dương Hoa khá nhiều, cộng thêm thời gian gần đây nhiều chuyện xảy ra nên Mã Hải phải làm việc cả trong phòng bệnh, nếu không Dương Hoa sẽ bị loạn mất.
Việc phẫu thuật khiến công việc của công ty bị ứ đọng rất nhiều. Như vậy thì sao Mã Hải có thể yên tâm dưỡng thương được. Do đó Mã Hải dù không cử động được cơ thể thì vẫn cố gắng cử động mồm để điều hành công việc. Thế là tài liệu, giấy tờ được đưa tới không ít.
Vừa nãy, Mã Hải nhận được điện thoại của Tô Nhu. Đương nhiên, điện thoại do người thư ký đưa tới tận bên tai của Mã Hải.
“Em hỏi thế nào?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm Tô Nhu.
“Còn hỏi gì nữa, đương nhiên là hỏi thẳng anh có phải là chủ tịch Lâm không rồi! Nếu anh là chủ tịch Lâm thì lẽ nào Mã Hải lại không biết. Nhưng ông ấy nói thẳng với em là anh không phải. Thậm chí ông ấy còn thề rằng vậy mà em cũng tin anh được”, Tô Nhu hừ giọng.
Còn thề cơ à…Lâm Chính cạn lời.
Anh từng dặn Mã Hải phải giữ bí mật thân phận của mình. Giờ đột nhiên Tô Nhu hỏi ông ta thì sao Mã Hải dám thừa nhận. Đương nhiên là phải phủ nhận cho anh rồi. Tô Nhu mà đòi biết được sự thật từ Mã Hải thì đúng là có quỷ mới tin. Cộng thêm với cuộc điện thoại thần bí của thần y Lâm thì mọi chuyện càng trở nên mập mờ.
Đúng là đen đủi.
“Tô Nhu, em nghe anh giải thích”, Lâm Chính bật lực, cảm thấy dù mình có đúng cũng không giải thích được.
“Lâm Chính, anh đừng nói gì nữa”, Tô Nhu đưa tay ra bắt xe.
“Em đi đâu vậy?”
“Còn có thể đi đâu được chứ? Chủ tịch Lâm tìm em. Giờ em đi gặp anh ấy, người ta giúp anh xử lý sự việc, rồi còn giúp anh giải quyết rắc rối liên quan tới nhà họ Nông và nhà họ Thái. Lẽ nào em lại không đi? Lâm Chính, anh nói với bố mẹ giúp em nhé rồi anh về trước đi", nói xong Tô Nhu ngồi vào trong xe.
“Tô Nhu...Tô Nhu...”, Lâm Chính gọi với theo.
Thế nhưng Tô Nhu mặc kệ. Lâm Chính lắc đầu thở dài.
Lúc này, cửa xe được mở ra. Tô Nhu thò mặt ra hét lên: “Lâm Chính”.
Lâm Chính nhìn cô. Anh thấy mắt cô đỏ hoe, khuôn mặt lộ vẻ tiều tụy: “Thực ra em không quan tâm anh có tài giỏi hay không. Em chỉ quan tâm con người anh. Chỉ mong anh sau này đừng gạt em nữa được không?”
“Tô Nhu...”, Lâm Chính định nói gì đó nhưng chiếc xe đã phóng đi xa.
Anh nhìn chăm chăm chiếc xe rồi lại nhìn chiếc điện thoại trong tay. Sau đó anh tới cây điện thoại công cộng gọi điện cho Khang Gia Hào.
“Số điện thoại của cậu bị hack sao?”, Khang Gia Hào ngạc nhiên.