Lâm Chính suy nghĩ trong chốc lát, chẳng mấy chốc đã hiểu ra.
Đại tôn trưởng chắc chắn đã phái người đi quan sát toàn bộ mọi chuyện xảy ra ở Thượng Thanh Cung, cũng biết Lâm Chính dựa vào cơ thể võ thần chiến thắng mười mấy cao thủ Siêu Thể Đan!
Cơ thể võ thần mạnh mẽ như vậy, sao ông ta không dao động?
Huống hồ, trên người Lâm Chính còn có mười giọt Lạc Linh Huyết! Lúc này không lấy thì còn đợi lúc nào?
“Nếu Lâm sư huynh chịu giao ra cách tu luyện cơ thể võ thần, Thượng Thanh Cung sẽ bình an vô sự! Lâm sư huynh, cầu xin anh giúp đỡ, cứu Nhị tôn trưởng, cứu Thượng Thanh Cung chúng tôi!”.
“Lâm sư huynh, cầu xin anh!”.
Mấy đệ tử quỳ dưới đất khóc lóc nức nở, còn không ngừng dập đầu.
Lâm Chính không đổi sắc mặt, cũng không định quan tâm.
Anh đã khuyên những đệ tử này, nhưng bọn họ lại không chịu nghe, kiên trì muốn đến Vô Dục Cung gây chuyện. Bây giờ làm lớn chuyện lại tìm tới nhờ mình giải quyết, thế sao được?
Huống hồ, anh làm gì có phương pháp tu luyện cơ thể võ thần gì đó? Anh có thể tu luyện thành cơ thể võ thần là vì may mắn, có cao nhân trợ giúp. Cơ thể võ thần không phải nói luyện là có thể luyện, dù có đến Vô Dục Cung cũng không thể giải quyết được chuyện này.
Lâm Chính mở miệng định từ chối, lúc này, ở phía xa lại có một nhóm người chạy đến.
Nhìn lại thì là người của Vô Dục Cung. “Lâm Chính ở đâu?”.
Một người quát lên.
Thật không khách sáo!
“Người của Vô Dục Cung?”.
“Các người... muốn làm gì?”.
Đám đệ tử đầy vẻ kiêng dè, run giọng hỏi.
“Hừ, tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là đám tạp nham Thượng Thanh Cung? Không liên quan đến các người, cút sang một bên”.
Đệ tử đi đầu khinh thường nói, ngay sau đó hét lên với Thu Phiến: “Cô là Thu Phiến phải không? Ai là Lâm Chính? Gọi anh ta ra đây! Nghe rõ chưa?”.
“A..", Thu Phiến biến sắc, không biết nên nói thế nào mới phải.
“Các người tìm Lâm Chính à, không phải tôi đang đứng đây sao? Các người còn định đi đâu tìm nữa?”, Lâm Chính đi tới phía trước, lên tiếng.
“Anh là Lâm Chính? Mau đi cùng chúng tôi!”, đệ tử đó lạnh lùng nói.
“Đi đâu?”.
“Đương nhiên là Vô Dục Cung! Đại tôn trưởng muốn gặp anh, mau qua đó!”, đệ tử đó không kiên nhẫn mắng chửi.
Lâm Chính lại lắc đầu: “Anh bảo tôi qua thì tôi phải qua sao? Vậy chẳng phải rất mất thể diện của tôi?”.
“Láo xược, anh nghĩ anh là cái thá gì? Tôi đến đây gọi anh đã là cho anh thể diện! Anh đừng có không biết điều! Nghe đây, anh mau đi sang đó cho tôi, nếu không, tôi đánh gấy chân anhI”, đệ tử đó nổi giận mảng chửi.
Lâm Chính lại khoanh hai tay trước ngực, bình tĩnh nói: “Dữ vậy à? Vậy để tôi xem xem bản lĩnh của anh thế nào!”.
“Anh muốn chết à!".
Đệ tử đó nổi giận, xắn tay áo định xông tới.
Nhưng đệ tử ở bên cạnh vội vàng kéo anh ta lại.
“Sư huynh, đừng kích động!”.
“Cậu cản tôi làm gì?”.
“Sư huynh! Lúc nãy có tin mười mấy đệ tử dùng Siêu Thể Đan của Giang Hương Thư Các cũng không làm gì được Lâm Chính, hơn nữa Đại tôn trưởng của chúng ta vì cơ thể võ thần mới gọi anh ta tới, đủ để thấy thực lực anh ta rất mạnh. Anh cứ
xông lên như vậy không phải là lên chịu đòn sao?”, người bên cạnh nhỏ giọng nói.
Đệ tử đó biến sắc, nhưng chẳng mấy chốc lại trở nên hung dữ: “Vậy thì đã sao? Tôi là đệ tử của Vô Dục Cung, anh ta dám động vào tôi có nghĩa là đối đầu với Đại tôn trưởng và Vô Dục Cung! Cho dù tôi không đánh lại anh ta, tôi cũng muốn xem xem anh ta có gan đối đầu với tôi hay không!”.
Anh ta nói xong cũng không nghe người bên cạnh khuyên can mà xông thẳng tới chỗ Lâm Chính, tát vào mặt anh.
Ngay tức khắc, Lâm Chính đã chộp lấy cánh tay của đệ tử kia, sau đó tay còn lại chém về phía cổ tay anh ta.
Rắc!
Đệ tử đó lập tức gãy cổ tay, xương cốt gấy nát, chỉ còn da nối liền với bàn tay, vô cùng thê thảm.
“AI. Tiếng hét chói tai xé rách mây xanh. Đệ tử của Vô Dục Cung trợn tròn mắt.
“Lâm Chính, anh... anh thật to gan!”.
“Anh muốn đối đầu với Đại tôn trưởng sao?”. “Tạo phản rồi! Lâm Chính tạo phản rồi!”. Các đệ tử run rẩy, lớn giọng hét lên.
Đám người đó vội vàng đứng dậy nói, ai nấy cực kỳ cung kính.