Quỳ à? Đám đông nhìn nhau, tưởng mình nghe nhầm.
Thần y Lâm là một thằng đần phải không? Cậu chủ Long Giang Phong đã nói ra thân phận của mình rồi mà tại sao anh ta còn dám ăn nói như vậy. Lế nào người này chán sống rồi.
“Tên họ Lâm kia, mày nói cái gì? Mày bảo ai quỳ cơ?”, một người đàn ông tóc ngắn tối mặt nhìn Lâm Chính.
“Tai của các người có vấn đề à? Tôi lặp lại lần nữa vậy. Anh là Long Giang Phong phải không? Mau tới đây quỳ xuống, chúng ta tính cho xong món nợ với Tô Nhu và Lạc Thiên đã”, Lâm Chính điềm đạm nói. Dứt lời, tất cả cảm thấy hoang mang, họ nhìn nhau và không hiểu gì.
“Anh bảo tôi quỳ xuống sao?”, Long Giang Phong giật mình.
“Mẹ kiếp nó điên rồi, dám bảo cậu chủ quỳ xuống à?”
“Mày là cái thá gì? Mày đủ tư cách không?”
“Nương nhẹ cho mày mà mày không biết điều à?”, đám đông hét lên. Bọn họ vốn là người của đại hội, được trọng vọng quen rồi. Từ khi nào mà họ bị một kẻ ngông cuồng như vậy cưỡi lên đầu lên cổ chứ.
“Cậu chủ, thằng này láo quá, tức thật sự? Để tôi lên đánh gấy tứ chỉ của nó rồi nói tiếp”, người đàn ông tóc ngắn bước lên, tức giận quát lớn.
“Vậy anh lên đánh nó rồi vứt ra ngoài đi! Đừng để tôi thấy ngứa mắt”, Long Giang Phong lên tiếng.
Người này nghe thấy vậy thì gào lên, lao về phía Lâm Chính. Thế nhưng hắn còn chưa tiếp cận được anh thì đám người Nguyên Tỉnh đã lao lên, chộp lấy vai hản ghì xuống đất khiến hẳn không thể nhúc nhích.
“Cái gì?", đám người Long Giang Phong thất kinh.
“Một chiêu mà đã kiểm soát được người của tôi. Vị này lẽ nào là trưởng lão Nguyên Tinh của Đông Hoàng Giáo?”, Long Giang Phong nheo mắt cười.
“Vinh hạnh”, Nguyên Tinh gật đầu. Dù gì cũng là người của đại hội nên ông ta cũng phải lịch sự chút, có điều ông ta cũng không dám nhiều lời, chỉ quay lại hỏi: “Giáo chủ, xử lý người này thế nào?”
“Đánh gãy tay chân, rút mạch, phế công phu, vứt ra ngoài”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Hả?”, Nguyên Tinh giật mình.
“Thần y Lâm khẩu khí cũng gớm nhỉ. Anh có biết anh làm vậy có nghĩa là gì không? Anh tưởng rằng anh có thể đối đầu được với đại hội thật đấy ạ".
“Được lắm. Vậy tôi cho anh cơ hội. Nào, anh đánh gãy tứ chỉ của anh ta đi, phế võ công của anh ta đi, Tôi muốn xem xem gan của anh to tới đâu”, Long Giang Phong mỉm cười, dáng vẻ trông vô cùng đáng sợ.
“Được, Nguyên Tinh, ra tay đi”, Lâm Chính đáp. lại không chút sợ hãi.
“Hả? Giáo chủ...điều này..”, Nguyên Tinh do dự.
“Ra tay...”, Lâm Chính quát.
hững hỏi lại.