Nguồn sức mạnh quá khủng khiếp ập tới như một cỗ máy giết người. Cú đấm này mà lĩnh trọn thì chắc là sẽ nát bấy nhầy.
Thế nhưng Lâm Chính trông vẫn vô cùng bình tĩnh. Hơn nữa, anh vẫn lựa chọn đưa hai cánh tay đã không còn ra hình người lên đỡ.
Đám đông ngơ ngác. Đây không còn là ngốc nữa mà là đang tự hủy hoại chính mình.
“Gã này có phải là thích bị ngược đãi không?”, một người lầm bầm.
Rầm! Luồng sức mạnh khủng khiếp lại dội xuống hai cánh tay của Lâm Chính. Anh bay bật ra sau, đập mạnh vào một tảng đá. Trong nháy mắt, tảng đã vỡ vụn, anh bị vùi lấp gọn bên trong đống đổ nát.
Đám đông trông vô cùng kỳ dị. Có người cười chế nhạo, có người tỏ ra đáng tiếc, có người thì lắc đầu...
Cảnh tượng này năm trong dự tính của rất nhiều người. Chẳng có gì để nói... Thực lực giữa hai người họ cách biệt quá lớn.
“Cậu Lâm...
Vài người hô lên. Băng THượng Quân lo lắng nói với Chiêm Nhất Đao: “Tiền bối, chúng ta cứ đứng vậy sao? Không làm gì à? Nếu cứ tiếp tục thế này thì...thầy sẽ bị đánh chết mất”.
“Chưa nghiêm trọng tới mức đó".
Chiêm Nhất Đao trầm giọng. Tuy nhiên trông ông ta cũng căng thẳng: “Huống hồ chúng ta cũng chẳng giúp gì được. Nếu chúng ta làm loạn thì nhà họ Lâm sẽ viện cớ. Tới khi đó họ sẽ hiệu triệu thuộc hạ đối phó với cậu Lâm”.
Băng Thượng Quân im lặng. Tình cảnh thê thảm hiện tại của Lâm Chính khiến nhiều người vô cùng ngạc nhiên. Bọn họ vốn cho rằng Lâm Chính có thể giao đấu được vài chiêu với Lâm Cốc, thật không ngờ anh lại bị hạ gục dễ dàng như vậy.
“Vô tri", Lâm Cốc lắc đầu. Ông ta không cho Lâm Chính có cơ hội được thở, chỉ tiếp tục lao lên tấn công điên cuồng.
Lâm Chính đỡ đòn một cách khó khăn. Bùm! Bùm...Lại là một đợt tấn công liên hoàn nữa. Lúc này Lâm Chính đã trây da tróc vẩy lắm rồi. Cơ thể anh bị nứt toác, toàn vết thương.
Trông anh thê thảm vô cùng. Có không ít người quay mặt đi, không nỡ nhìn tiếp. Lương Huyền Mi bật khóc.
“Chủ tịch Lâm đang làm gì vậy? Tại sao không ra tay?”, Hạ Thu Ân cũng khẽ lau nước mắt. Cô gái cảm thấy vô cùng đau khổ.
“Còn tiếp tục thế này thì thầy sẽ bị đánh chết mất thôi”, Băng Thượng Quân nói giọng khàn khàn.
“Yên tâm, hãy tin tưởng vào chủ tịch Lâm..”, Chiêm Nhất Đao trầm giọng. Dù đến ông ta cũng không dám tin.
“Không....không thể nào!”