Cả hiện trường im phăng phác. Tất cả đồ dồn ánh mắt về phía Quý Lân. Đến cả Giang Nam Tùng cũng phải há hốc miệng. Nhà họ Lương trố tròn mắt. Người đàn ông trung niên thì mặt cắt không ra máu. Không ai ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy.
“Cậu chủ”, người của Cái Thiên Tông lao lên.
“Đừng động vào thăng bé”, người đàn ông đột nhiên hét lên.
Đám đông run rẩy, không dám làm loạn, chỉ sững sờ nhìn người đàn ông trung niên. Người đàn ông dường như phát hiện ra điều gì đó bèn vội vàng chạy tới chỗ con trai.
Lúc này hắn cũng đã bất động, há hộc mồm với vẻ mặt đầy đau khổ. Trông hắn cứ như đang bị thứ gì đó khống chế, trông vô cùng quỷ dị.
“Bố...con...đau quá...cứu con với”, hắn nghẹn ngào.
“Đừng lo lắng Lân Nhi, bố sẽ cứu con. Bố nhất định sẽ cứu con”.
Người đàn ông tái mặt. Ông ta quan sát con trai mình một lượt thì phát hiện ra trên người hắn bị ghim đầy châm bạc. Số châm này nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy.
Đây là do Lâm Chính làm sao? Ông ta định rút ra nhưng phát hiện ra số châm này không phải được ghim bừa bãi nên nếu rút linh tinh thì sế xảy ra chuyện lớn. Ông ta tức giận nhìn Lâm Chính và gào lên: “Cậu đã làm gì con trai tôi?”
“Chẳng làm gì cả. Không phải là tôi nói sẽ lột da anh ta sao. Tôi chỉ đang thực hiện lời hứa của mình mà thôi. Tôi chặt hai cánh tay anh ta, đồng thời ghim châm. Số châm đó đủ để khiến anh ta thịt nát xương tan”, Lâm Chính nói
“Cậu giấu châm trên thanh đao?”, người đàn ông trung niên nói.
“Đúng vậy”.
“Xem ra y thuật của cậu đúng là phi phàm. Trong lúc đấu nhau với tôi mà còn có thể thi triển được châm bạc. Thú vị đấy. Tôi đã đánh giá thấp cậu mất rồi. Nhưng cậu cũng không còn cơ hội nữa đâu. Dám lại hại con trai tôi. Cậu sẽ phải đền mạng. Lập tức rút châm ra khỏi người con tôi ngay”, người đàn ông trung niên gầm lên, sau đó cứ thế lao về phía Lâm Chính.
Thế nhưng ông ta chưa chạy được mấy bước thì...
Phụt...Người đàn ông đột nhiên nôn ra máu.Máu rơi xuống sàn, biến thành màu đen xì và phát ra mùi thối khó chịu.
“Cái gì?", đám đông tái mặt.
“Sư phụ, sư phụ làm sao vậy?”
“Sư phụ không sao chứ?”
sống được đến ngày mai đâu”.