Tiểu Lưu không thể tin nổi, cứ nghĩ mình nghe lầm.
“Sao lại thế được? Chị Mai, vô duyên vô cớ sao. thần y Lâm lại hại thủ trưởng? Trong chuyện này... có phải có hiểu lầm gì không?”.
“Hiểu lầm? Hiểu lầm cái quái gì? Đây là thần y Diêu chính miệng nói! Nếu không phải tên lừa đảo. họ Lâm mà cậu mời đến chữa bệnh cho bố, làm 3 bệnh của bố xấu đi, phá hoại phác đồ điều trị của ¡_ thần y Diêu thì sao bố lại thành ra như vậy? Thần y Lâm chính là hung thủ!”, Nông Tiểu Mai phẫn nộ tột cùng.
Người nhà họ Nông nhìn về phía Tiểu Lưu, ánh mắt như muốn giết anh ta.
“Không thể nào! Thần y Lâm... sao có thể làm ra chuyện như vậy? Nhất định... Nhất định là nhầm lẫn ở đâu rồi”, Tiểu Lưu kinh ngạc, không dám tin.
“Nhầm lẫn? Chàng trai trẻ, cậu nói vậy là ý gì? Cậu có ý nói thần y tôi đánh giá sai, cũng có nghĩa... cậu nghỉ ngờ tôi đang đổ oan cho thần y Lâm gì đó sao?”, thần y Diêu bên này không biểu lộ cảm xúc, lên tiếng.
Ông ta xem kịch từ đầu tới cuối, không có bất cứ biểu cảm nào, cũng không định nhúng tay vào.
Dù sao, chuyện đã thoái thác đi rồi, không liên quan đến sơn trang Thần y bọn, vậy thì không sao nữa.
Cứ để thần y Lâm đó gánh tội! “Thần y Diêu, tôi... tôi không có ý đó !”.
Ánh mắt Tiểu Lưu dao động, sốt ruột đến mức giậm chân.
Bây giờ anh ta cũng không có cách nào khác, chỉ đành nhắm mắt làm liều: “Anh Tân, chị Mai, mọi người đừng sốt ruột. Thế này, tôi có một viên thuốc, cứ để thủ trưởng uống trước, nếu cứ kéo dài thời gian thì không kịp nữa đâu!”.
“Thuốc gì? Cậu lấy thuốc từ đâu ra?”, Nông Tiểu Mai lạnh lùng hỏi.
“Anh Tân!”.