Két...Một chiếc xe màu đen đỗ bên đường gần bờ biển. Người phụ nữ trung niên bước xuống xe, lấy kính viễn vọng ra xem. Khi nhìn thấy những cột lửa cao ngút được tạo ra từ các vụ nổ, người phụ nữ tái mặt.
“Hàng phòng ngự bị phá rồi? Không thể nào...”
“Đó chính là con chiến hạm của đội cơ động...nó...bị chìm rồi sao?”
“Tại sao lại như vậy?”
“Tại sao?”, người phụ nữ buông kính viễn vọng xuống, vội lùi lại với sảc mặt vô cùng khó coi.
“Không được! Không thể như vậy được. Nếu thần y Lâm mà nhập cảnh được thì nước Anh Hoa sẽ mất hết thể diện mất. cả thế giới sẽ cười vào mặt chúng ta”.
“Lúc này, đành phải nhờ vị đó giúp đỡ thôi", người phụ nữ trung nhiên lầm bầm, lấy điện thoại ra và ấn số.
Đột nhiên có giọng nói vang lên: “Bà Sakura, không cần phải mời nữa, chúng tôi tới rồi”. Người phụ nữ trung niên giật mình, vội quay đầu nhìn.
Một nam một nữ đã xuất hiện bên cạnh bà ta từ khi nào.
Hai người mặc đồ thể thao trông vô cùng thoải mái thế nhưng khí tức phát ra thì khiến người khác phải nín thở.
“Naoko đại nhân, Miura đại nhân”, người phụ nữ trung niên mừng lăm vội cúi người: “Xin hai vị hãy ra tay tiêu diệt kẻ đó, đừng để cho cậu ta nhập cảnh”.
“Những kẻ đó không xử lý được sao? Thất vọng quá. Nước Anh Hoa còn mặt mũi nào nữa”, người đàn ông tên Naoko hừ giọng, bước tới: “Nhưng mà không cần lo lắng. Chúng tôi đã tới rồi thì cậu ta cũng không sống được bao lâu nữa đâu”.
“Có hai vị thì tôi yên tâm rồi”, người phụ nữ trung niên vội nói: “Mong hai vị mau ra tay, nếu không Ám Bộ và người của Tam Nhẫn Bộ sẽ không cầm cự được lâu đâu...”
“Muốn giết người đó quá dễ dàng, nhưng hôm nay chúng tôi không có tư cách ra tay”, cô gái tên Miura khẽ cười.
“Không có tức cách sao? Hai vị đại nhân, tôi không hiểu ý của hai vị..”, người phụ nữ trung niên tỏ vẻ nghỉ ngờ.
Chỉ thấy Naoko nhìn về phía sườn núi. Người phụ nữ trung niên vội nhìn theo. Bà ta run rẩy, vội quỳ phụp xuống: “Orochi đại nhân? Đại nhân...cũng tới rồi?”
Lâm Chính ngước lên nhìn và khẽ chau mày...