Sườn núi bên kia vang lên âm thanh đẩy tảng đá. Ai nấy đều sửng sốt, vội quay sang nhìn.
Chỉ thấy Lâm Chính đang năm bẹp dưới đất bỗng cử động mấy cái rồi chậm rãi đứng lên.
"Cái gì?". Miura và Naoko đều hóa đá.
Đôi mắt của ông lão cũng trợn tròn, sau đó trở nên lạnh lùng.
"Xem ra tôi không dùng tới bản lĩnh thực sự thì không. thể giết chết cậu được".
"Sao nào? Ông vẫn còn nương tay à? Nếu vậy thì tôi đề nghị ông hãy dùng hết sức đi!".
Lâm Chính ho mấy tiếng, nhón châm bạc đâm vào lồng ngực, vừa chữa trị vết thương vừa nói.
Những lời nói bình thản của anh đã hoàn toàn chọc giận ông lão.
"Tôi phải băm cậu tan xương nát thịt! A! Tách núi, rẽ biển!".
Ông lão quát lớn, hai cánh tay cách không múa may. quay cuồng.
Keng! Keng! Keng!
Từng luồng khí nhãn dài trăm trượng bắn ra từ hai cánh tay ông ta.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lẽo, lập tức tránh đi.
Ngọn núi chỗ anh đứng bị chém thành mấy mảnh.
"Tử Vong Luyện Ngục!".
Ông lão lại gầm lên, sau đó hít mạnh một hơi, lồng ngực nhô lên, bàn tay dường như đang kết ấn, sau đó thổi phù về chỗ Lâm Chính đang đứng.
Phù!
Soạt!
Trong miệng ông ta phun ra rất nhiều ngọn lửa.
Ngọn lửa đáng sợ không tản đi, mà giống như biển lửa lan về phía Lâm Chính.
Cuối cùng, säc mặt ông lão cũng xuất hiện vẻ kinh hãi...