Thậm chí trang chủ trang web chính thức của hiệp hội võ đạo Long Quốc còn đặt ảnh đại diện của thần y Lâm để tỏ lòng tôn kính.
Hôm nay là một ngày vui vẻ của cả thế giới.
Lâm Chính ngồi thuyền của đoàn ngoại giao Long Quốc trở về.
Ở bờ biển biên giới Long Quốc, Nông Đường Công và Trịnh Nam Thiên dẫn theo rất nhiều người đứng chờ Lâm Chính.
Ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Chính như nhìn một người anh hùng.
“Thần y Lâm, cậu vất vả rồi!".
Nông Đường Công bước mấy bước tới, bảt lấy tay Lâm Chính, nói đầy kích động.
“Tôi mệt rồi, phải về nghỉ ngơi đây, những chuyện còn lại ông xử lý nhé”, Lâm Chính bình thản nói.
“Được, thần y Lâm, lần này cậu coi như lập được công lớn, lập công vì nước! Tôi sẽ lập tức xin thưởng lớn cho cậu!
“Cảm ơn ông”.
Lâm Chính không quan tâm lắm, nhưng cũng không từ chối.
Hàn huyên mấy câu rồi anh lên xe rời đi. “Thần y Lâm đúng là không màng danh lợi”, Trịnh Nam Thiên nhìn chiếc xe của Lâm Chính đã đi xa, không nhịn được cảm khái.
“Cậu nhóc này thật đặc biệt”.
Nông Đường Công cười ha hả nói.
“Thủ trưởng, công tác khắc phục hậu quả chúng ta phải làm tỉ mỉ một chút”.
“Ừ, mở ngay một cuộc họp báo, sau đó sẽ là vấn đề ngoại giao, không được để bên kia mượn đề tài nói chuyện của mình”.
“Vâng”.
Trịnh Nam Thiên gật đầu, rồi chạy đi sắp xếp.
Nông Đường Công thở phào, tâm trạng rất tốt, không khỏi ngâm nga một bài hát.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại trong túi áo ông ta bỗng rung lên.
Nông Đường Công lấy ra, liếc số điện thoại trên màn hình, không khỏi nhíu mày.
Ông ta ấn nút nghe.
“Đường Công à, ông đang ở đâu vậy?”, đầu bên kia là một giọng nói khàn khàn.
“Tôi ở bến cảng quân sự”. “Bến cảng quân sự? Ông đến đó làm gì?”.
Nông Đường Công sửng sốt: “Sao vậy? Ngay cả chuyện lớn như vậy mà ông cũng không biết sao?”.
“Tôi không muốn biết, cũng không cần phải biết! Bây giờ tôi chỉ muốn nói cho ông biết một chuyện!”.
“Chuyện gì?”.
“Mau về Yên Kinh! Đến nhà họ Thư! Mau!”.