Quá trình chữa trị không quá phức tạp. Lâm Chính với sự phối hợp của các nhân viên y tế khác vừa châm cứu vừa sử dụng thêm thuốc cộng với thiết bị máy móc hiện đại thì cuối cùng...
Phụt…Dịch Tiên Thiên đã nôn ra máu tươi, nằm ra bàn, bất động. Máy móc bên cạnh hiện rõ nhịp tim của ông ta đã trở lại bình thường.
“Sống lại rồi”, quan khách kêu lên.
“Mau đưa tới bệnh viện tiến hành điều trị tiếp”, Lâm Chính trầm giọng.
“Nhanh! Nhanh đưa Dịch Tiên Thiên đi bệnh viện”, Hoa An kêu lên.
Người của Thương Minh vội làm theo. Dịch Tiên Thiên được đưa đi. Tất cả mọi người thở phào. Cuối cùng thì cũng không xảy ra chuyện gì lớn.
Kiều Tín cũng ngồi phịch xuống đất, lau mồ hôi hột. Nếu như Dịch Tiên Thiên có xảy ra chuyện gì thì chắc là hắn cũng không thoát khỏi trách nhiệm.
Buổi tiệc đến đây đã không còn gì thú vị nữa. Nhiều người chào Hoa An rồi ra về. Hoa An cũng không giữ họ lại.
“Hoa minh chủ. Chuyện đã xong, tôi cũng phải về đây”, Lâm Chính lau tay, điềm đạm nói.
“Cậu Lâm, lần này cậu vất vả rồi. Đây là số điện thoại của tôi. Có vấn đề gì cậu có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào”, An Hoa mỉm cười, nhét một mẩu giấy cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy. Anh tin rằng chẳng có mấy người có được số điện thoại này.
“Còn chuyện nữa cần nhờ Hoa minh chủ”, Lâm Chính nói.
“Chuyện gì vậy?”
“Có phải đám tai mắt mà các ông cài ở Giang Thành có thể gọi về rồi được hay không?”
“Thần y Lâm, chuyện đó không phải do tôi quản lý. Những tai mắt đó dù lấy danh nghĩa của Thương Minh nhưng do một bộ phận của đại hội quản. Nói trắng ra, Thương Minh chúng tôi chỉ làm kinh doanh, còn chuyện đó chúng tôi không rành”.
“Vậy sao?”, Lâm Chính cảm thấy bất ngờ.
“Người đại diện như tôi quyền lực cũng không phải là lớn. Có rất nhiều việc không phải do tôi quyết định. Có điều thần y Lâm đã tới tham gia buổi tiệc này thì tôi cũng nghĩ là cậu trong sạch. Vậy thì cậu cần gì phải sợ những tai mắt đó?”, Hoa An mỉm cười, khẽ nói.
Lâm Chính không nói gì, chỉ chắp tay rời đi. Hoa An lẳng lặng nhìn theo ánh, nụ cười trên khuôn mặt tắt dần.
“Minh chủ, việc Bạch Họa Thủy mất tích có liên quan tới người này không?”, người bên cạnh thận trọng hỏi.
“Tôi không chắc nhưng tôi luôn cảm thấy dù không phải cậu ta làm thì cậu ta cũng biết được một vài chuyện”, Hoa An thản nhiên nói.
“Sao mình chủ lại cho là như vậy?”
“Trực giác”, Hoa An đơn giản nói ra hai từ.
Lâm Chính dẫn Trương Thất Dạ ra khỏi khách sạn. Thế nhưng đúng lúc này thì đám người Kiều Tín chặn họ lại
“Thuốc đâu?”, Kiều Tín trầm giọng.
“Thuốc gì cơ?", Lâm Chính tò mò hỏi.
“Bớt bớt lại, thuốc Hoàn Thần Đơn. Anh dám ăn một mình à?”, Kiều Tín chửi rủa.
“Cậu ăn nói cho hẳn hoi đấy”, Trương Thất Dạ cảm thấy khó chịu.
“Ông là cái thá gì mà dám ăn nói như vậy với tôi? Ông có tin là tôi rút lưỡi ông không?”, Kiều Tín nhổ nước bọt, lớn tiếng chửi.
Thế nhưng rõ ràng là hắn không biết người đeo mặt nạ phía trước này là ai. Đó là một ma quân đấy. Người khác sẽ vì thân phận của Kiều Tín mà nhường hắn còn Trương Thất Dạ thì không.
Ông ta là người có ơn báo ơn có oán báo oan.
Bụp…Trương Thất Dạ siết cổ Kiều Tín và nhấc lên.
Ư…Kiều Tín không kịp phòng bị, hai chân chới với giữa không trung. Hắn điên cuồng giãy giụa.
Người nhà họ Kiều thất kinh: “Các người làm gì vậy? Thả cậu chủ ra”.
“Khốn nạn, ông chán sống rồi phải không?”
Vài người lao tới. Thế nhưng Trương Thất Dạ không sợ, ông ta cứ thế đạp cho mỗi người một phát.
Hoa An hít một hơi thật sâu: “Còn không nhận ra sao? Thần y Lâm đã thích Hoàn Thần Đan mất rồi”.