“Đại hội? Thần y Lâm, nếu cậu muốn khai thác thông tin liên quan đến đại hội từ tôi thì tôi khuyên cậu từ bỏ đi. Tôi biết rõ kết cục của việc phản bội đại hội, tôi sẽ không mạo hiểm đâu”, Bạch Họa Thủy tiếp tục đọc sách, bình thản nói.
“Bà biết Hoa An không?”, Lâm Chính đột nhiên hỏi.
Nghe vậy, Bạch Họa Thủy liếc nhìn Lâm Chính qua khóe mắt, vẻ mặt đó cực kỳ lẳng lơ.
Nhưng chẳng mấy chốc bà ta đã dời tầm nhìn về lại trang sách, nói: “Biết, lão già đó không biết yên phận. Ông ta luôn nhắm vào vị trí minh chủ Thương Minh, âm thầm làm rất nhiều việc. Vốn dĩ những chuyện trước kia tôi có thể nhẫn nhịn, nhưng ông ta càng ngày càng quá đáng, chạm đến giới hạn của tôi. Tôi vốn định đuổi ông ta ra khỏi Thương Minh, nhưng không ngờ lại bị cậu bắt tới đây… Thế nào, có phải Hoa An đã thay thế vị trí của tôi không?”.
“Bây giờ ông ta là minh chủ đại diện, muốn ngồi lên vị trí minh chủ chỉ là vấn đề thời gian”.
“Tôi biết ngay. Kẻ đó nên diệt trừ! Đợi tôi rời khỏi đây, chuyện đầu tiên tôi làm sẽ là giết ông ta”, Bạch Họa Thủy nói, dường như đang nói về một chuyện rất bình thường.
Xem ra sức mạnh của bà ta không nhỏ.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Nếu vậy thì e là tôi không thể để bà được như mong muốn”.
“Ồ?”, Bạch Họa Thủy ngước mắt lên nhìn anh: “Bắt nối quan hệ rồi à?”.
“Ừm, bây giờ tôi và Hoa An cũng thuộc mối quan hệ hợp tác. Tôi giúp ông ta lên làm minh chủ Thương Minh, còn ông ta thì cho tôi tình báo tôi cần. Bà không phối hợp với tôi, giữa bà và ông ta, đương nhiên tôi sẽ lựa chọn ông ta”, Lâm Chính nhún vai.
“Cậu cũng có chút thủ đoạn đấy. Nếu vậy cậu còn tìm tôi bàn bạc cái gì?”, Bạch Họa Thủy không hiểu, hỏi.
Lâm Chính lấy một lọ sứ nhỏ ra, đặt lên bàn.
“Chúng ta làm một cuộc giao dịch. Bà nói với tôi một vài chuyện liên quan đến đại hội, lọ thuốc này tôi tặng cho bà, thế nào?”.
“Chỉ mấy viên đan dược đã muốn tôi khuất phục? Thần y Lâm, cậu quả nhiên rất xem thường tôi”, Bạch Họa Thủy cười nhạt, nói.
“Đây không phải đan dược bình thường”, vẻ mặt Lâm Chính cực kỳ nghiêm túc.
“Đó là đan dược gì?”, Bạch Họa Thủy mất tập trung, hỏi.
“Trú Nhan Đan!”.
“Cái gì?”.
Vẻ mặt Bạch Họa Thủy lập tức cứng đờ, không tin nổi nhìn Lâm Chính, hỏi: “Cậu vừa nói gì? Đây là… đan gì?”.
“Trú… Nhan… Đan!”, Lâm Chính trả lời từng chữ một.
“Trú Nhan?”.
Bạch Họa Thủy kinh ngạc nhìn lọ sứ trên bàn, hơi thất thần.
Không có người phụ nữ nào có thể kháng cự lại sự cám dỗ của việc giữ lại dung nhan, kéo dài thanh xuân.
Yêu cái đẹp là thiên tính của phụ nữ, Bạch Họa Thủy cũng không ngoại lệ.
Tiền bạc và quyền lực thật ra không mấy quan trọng với bà ta, với vai trò là minh chủ Thương Minh, bà ta không thiếu hai thứ đó.
Nhưng nếu là nét đẹp trường tồn… vậy thì bà ta không thể không dao động.
Nếu người khác lấy lọ đan dược ra nói đây là Trú Nhan Đan, Bạch Họa Thủy chắc chắn sẽ không tin, nhưng đây là thần y Lâm lấy ra, chắc chắn có hiệu quả…
“Có thể duy trì bao lâu?”, Bạch Họa Thủy mím môi, nhàn nhạt hỏi.
“Một viên một năm, trong này có hai mươi ba viên. Mỗi tháng bà uống một viên, uống hết lọ này có thể giúp dung mạo bà không thay đổi trong vòng hai mươi ba năm, lưu giữ dung nhan”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Bạch Họa Thủy không nói gì, dường như có chút do dự.
Lúc này, Lâm Chính lại lấy ra một lọ sứ nhỏ, đặt lên bàn.
“Cả đời tôi chỉ cần sống đến hơn một trăm tuổi là đủ rồi. Trú Nhan Đan cậu cho nhiều quá đối với tôi mà nói lại trở thành lãng phí”, Bạch Họa Thủy liếc nhìn rồi nói.
“Lọ này không phải Trú Nhan Đan”, Lâm Chính cười nói.
“Đó là gì?”.
“Phản Nhan Đan!”.
“Phản… Phản Nhan Đan?”.
Bà ta nhìn mấy viên đan dược trên bàn, bất thình lình chộp nó vào tay…