Cả cung điện im phăng phắc. Đám đông như ngừng thở.
Lâm Chính vẫn vô cùng điềm tĩnh. Anh nhìn Thần Hỏa Tôn Giả và nói: “Tôn Giả muốn giết tôi thì cứ ra tay là được, hà tất phải tìm lý do. Tôi quyết đấu với ông, liệu tôi có thể là đối thủ của ông không?”
Ngay lúc mới nhìn thấy Thần Hỏa Tôn Giả thì Lâm Chính đã biết mình không phải là đối thủ của ông ta rồi. E rằng ngay cả Orochi đại nhân của nước Anh Hoa cũng không đỡ nổi 10 chiêu của Thần Hỏa Tôn Giả.
Người này quá khủng khiếp. Giống như một ngọn núi chèn lên người khác vậy. Một khi đánh nhau thì Lâm Chính chỉ có một suy nghĩ duy nhất.Đó là bỏ chạy. Có khi chạy còn có cơ hội sống sót.
Thế nhưng Thần Hỏa Tôn Giả chỉ lắc đầu: “Nếu tôi thật sự muốn giết cậu thì cần gì phải nói với cậu nhiều như vậy. Đệ tử của tôi kém cỏi, thua bởi cậu, nếu tôi không giết cậu sẽ bị người ngoài nói này nói kia. Hơn nữa người trên đảo cũng không phục. Vì vậy đệ tử làm mất thể diện thì người làm sư phụ như tôi phải lấy lại chứ”.
“Hóa ra là như vậy, vậy Tôn Giả muốn đấu gì với tôi? Tiếp tục đấu xem ai có thể chịu nhiệt à?”
“Đâu cái đó có thắng cũng không ai phục. Thần y Lâm, đấu thứ mà cậu giỏi đi”, Thần Hỏa Tôn Giản thản nhiên nói.
“Thứ tôi giỏi sao?”
“Đúng vậy! Cậu là một thần y, y thuật chắc chắn là điểm mạnh của cậu. Tôi và cậu đấu châm, thế nào?”, Thần Hỏa Tôn Giả nhìn anh và nói.
“Châm? Ông cũng biết dùng châm sao?”, Lâm Chính cảm thấy kinh ngạc.
“Những thứ mà tôi không biết đúng là ít thật. Nghe này thần y Lâm, cậu chỉ có một cơ hội. Nếu cậu thắng thì không ai phải chết cả. Cậu cũng có thể bảo vệ tính mạng của mình. Nhưng nếu cậu thua thì nhà họ Trình sẽ bị diệt tộc, cậu cũng sẽ chết. Không chỉ vậy, cả Dương Hoa và toàn bộ những người liên quan tới cậu cũng đều phải chết, không một ai có thể sống sót. Cậu nghe rõ chưa?”, Thần Hỏa Tôn Giả điềm đạm nói.
Lâm Chính tỏ ra căng thẳng. Giờ anh bị ép tới nước này thì không đồng ý cũng phải đồng ý.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu: “Nếu đã vậy thì chúng ta đấu đi”.
“Tôi biết cậu là một y võ, có thể thông qua việc châm cứu, dùng thuốc để gia tăng sức mạnh. Tôi cho cậu một tiếng để chuẩn bị. Sau một tiếng nữa tôi đợi cậu ở đỉnh núi Thần Hỏa. Hi vọng cậu có thể khiến tôi bất ngờ chứ đừng đỡ được hai chiêu đã bại trận, như thế thì vô vị lắm”, Thần Hỏa Tôn Giả nói xong bèn đứng dậy, rời khỏi điện Thần Hỏa.
Người bên trong điện cũng lần lượt rời đi. Thánh Nữ đi rất chậm, cô ta nhìn Lâm Chính, đôi mắt ánh lên vẻ tức giận. Đợi khi người khác đi gần hết thì cô ta mới khẽ nói: “Anh muốn chết như vậy cơ à?”
Lâm Chính mỉm cười, nhìn bốn bề không một bóng người. Anh lấy ra một cây châm ghim lên người mình ngay trong cung điện…