Lâm Tán cảm thấy vô cùng rối rắm. Ông ta thấy mình sắp phát điên tới nơi rồi. Ông ta thật sự không thể hiểu cái đám người nhà họ Lâm ở Yên Kinh đã làm cái gì. Tại sao một thiên tài như vậy lại bị tuột mất khỏi nhà họ Lâm và đứng ở chiến tuyến đối lập chứ?
Lâm Anh Hùng mà đem ra so sánh với người này thì có lẽ cũng chẳng là gì. Tại sao lại như vậy? Tại sao?
Lâm Tán vò đầu bứt tai.
Lâm Chính nhìn ông ta bằng vẻ vô cảm và chờ đợi câu trả lời. Một lúc sau Lâm Tán lên tiếng: “Cậu tên là gì?”
“Chắc ông biết cái kết của việc biết tên tôi là gì đúng không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Sao cũng được. Tôi sẽ nói cho cậu những gì tôi biết. Nhưng đó chỉ là vì tôi muốn thay nhà họ Lâm bù đắp cho cậu. Tôi là người nhà họ Lâm, nên có chết cũng không phản bội họ được. Vì chuyện này, tôi đồng ý làm tôi đồ của nhà họ Lâm…Vì vậy sống hay chết tôi cũng không quan tâm lắm".
Lâm Chính trầm giọng: “Tôi tên Lâm Chính”.
“Lâm Chính sao? Được được…”
Lâm Tán hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Thông tin mà tôi nói ra có thể nói là thông tin cơ mật nhất của nhà họ Lâm rồi. Gia chủ Lâm Thị gần đây cử 30 tiểu đội mạnh nhất tới hoang mạc Đại Tây, họ muốn tìm một món đồ”
“Đồ gì?”, Lâm Chính vội hỏi.
“Hồng Mông Huyền Thiết”, Lâm Chính trầm giọng.
“Hồng Mông Huyền Thiết? Đó là thứ gì vậy?”
“Theo như sách cổ thì đó là một miếng sắt thần, không lâu trước đây có người phát hiện ra có một động phủ, đó là nơi mà một cao thủ thời thượng cổ tu luyện. Người này bằng một cơ may nào đó đã phát hiện ra động phủ này và cũng đã tìm được một bức hình. Trên tấm hình có ghi chép về Hồng Mông Huyền Thiết. Nghe nói loại sắt này vô cùng khác thường, sở hữu thần lực vô song. Nếu có thể luyện nói thành binh khí thì sẽ chẳng khác gì sở hữu một thần binh. Nhà họ Lâm muốn có được thứ đó, luyện nó thành binh khí để có thể chiếm thế thượng phong ở đại hội. Hiện tại có không ít người biết về Hồng Mông Huyền Thiết, nhưng những người biết nó nằm ở hoang mạc Đại Tây thì không nhiều. Nhà họ Lâm có lẽ là gia tộc dầu tiên biết được”, Lâm Tán nói.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn suy nghĩ.
“Lâm Chính, tôi nói thế này. Nếu như nhà họ Lâm có được Hồng Mông Huyền Thiết thì tốt nhất cậu đừng đối đầu với bọn họ nữa. Nghe nói binh khi được luyện từ Hồng Mông Huyền Thiết mang sức mạnh long trời lở đất, không ai có thể địch được. Nếu như cậu đối đầu với họ thì chỉ có chết thôi. Cậu ưu tú như vậy, hà tất phải tự đào hố chôn mình vì một chuyện không đáng”, Lâm Tán nói.
Hồng Mông Huyền Thiết có uy lực đáng sợ như vậy sao? Lâm Chính chau chặt mày, hỏi: “Nếu như tôi có được Hồng Mông Huyền Thiết thì sao?”
Lâm Tán nín thở, một lúc sau ông ta đáp lại: “Vậy thì đó là họa của nhà họ Lâm…là đại nạn đại kiếp của chúng tôi…”
Lâm Chính tin nếu anh có được vật đó thì anh sẽ thử với nhà họ Lâm trước. Thế nhưng Lâm Tán cho rằng nhà họ Lâm cùng lắm sẽ gặp đại nạn thôi chứ không tới mức bị diệt vong.
Hoặc là họ sẽ có thể hồi sinh theo cách khác…Đó cũng là lý do ông ta dám nói ra mà không hề sợ hãi.
“Được rồi, hôm nay ông ở đây nghỉ ngơi đi. Trước khi đại hội diễn ra, tôi sẽ không thả ông đâu”, Lâm Chính nói.
“Cậu không giết tôi nữa à?”, Lâm Tán hỏi.
“Tôi nói rồi. Chỉ cần ông chịu hợp tác thì tôi sẽ không giết ông. Ông đã nói ra rồi thì đương nhiên là tôi giữ lời hứa”, nói xong Lâm Chính quay người rời đi.
Lâm Tan lẳng lặng nhìn theo. Ông ta khẽ thở dài: “Đây là vận mệnh hay là kiếp nạn của nhà họ Lâm không biết?”
“Haizzz…”
Đương nhiên là Lâm Chính có hứng thú với Hồng Mông Huyền Thiết. Thế nhưng anh cũng tin không dễ gì có được thứ đó, chắc chắn là phải tốn nhiều công sức tìm kiếm. Và điều đó sẽ không thể tránh khỏi việc tàn sát. Thế nên anh phải sớm có sự chuẩn bị.
Chỉ có điều thông tin liên quan tới thứ này ít quá. Hơn nữa những người hiện tại biết về nó cũng không nhiều. Lâm Tán cũng đã nói rồi, nhà họ Lâm là gia tộc đầu tiên biết được nó nằm ở hoang mạc Đại Tây. Nói cách khác, nhà họ Lâm chắc chắn có thông tin liên quan tới Hồng Mông Huyền Thiết.
Nghĩ tới đây, Lâm Chính bèn gọi Trương Thất Dạ.
“Ma Quân đại nhân gần đây có rảnh không?”, Lâm Chính cười hỏi.
“Cậu Lâm có gì dặn dò cứ nói, hà tất phải vòng vo”, Trương Thất Dạ lên tiếng. Ông ta là người thẳng thắn, nên đương nhiên là không thích lòng vòng.
“Được lắm. Tôi muốn nhờ ông giúp tôi điều tra một chuyện liên quan tới gia chủ Lâm Thị”, Lâm Chính đáp lại.
“Gia chủ Lâm Thị sao?", Trương Thất Dạ tái mặt.
“Sao thế? Không dám à?”
“Có gì mà không dám. Mặc dù hơi nguy hiểm nhưng cũng không tới mức không dám”, Trương Thất Dạ lắc đầu.
Mặc dù ông ta là Ma Đạo Thần Quân nhưng thực lực của nhà họ Lâm cũng không phải dạng tầm thường. Thực lực của ông ta mà đối đầu với nhà họ Lâm thì cũng một chín một mười. Thế nên Trương Thất Dạ thường không chủ động đi gây sự nếu không phải là bất đắc dĩ.
Lâm Chính hô lớn: “Tôi sẽ tới ngay”, nói xong anh tắt máy và vội vàng đi tới Huyền Y Phái.