"Cậu Lâm không biết về Thiên Hỏa sao? Đây là một loại lửa cực kỳ đặc biệt, có màu tím, nghe nói là ngọn lửa do Cửu Thiên Huyền Lôi giáng xuống dẫn cháy, vô cùng đáng sợ! Theo tôi điều tra được, nếu cậu muốn luyện chế Hồng Mông Huyền Thiết, thì phải có Thiên Hỏa. Nếu không có Thiên Hỏa, với lửa bình thường thì không thể luyện được Hồng Mông Huyền Thiết", Dịch Tiên Thiên nói.
"Hóa ra là vậy, vậy Thiên Hỏa ở đâu?".
"Lưu Viêm Trũng!".
"Đó là nơi nào?".
"Một hang động mới được phát hiện, nghe nói là nơi cường giả chí cao Viêm Thuật cổ đại rơi xuống. Có người thăm dò được tin, nói trong Lưu Viêm Trũng có sự tồn tại của Thiên Hỏa. Nhưng trong đó có hai ông lão canh gác, tuy phát hiện được hang động này, nhưng người bình thường không thể lại gần. Hai ông lão không muốn người ngoài làm phiền, nên tháng trước đã dùng lửa lớn phong bế Lưu Viêm Trũng. Nhưng số lửa này sẽ dập tắt sau hai ngày nữa, một khi lửa tắt thì chắc chắn cường giả bốn phương sẽ xông vào. Nếu cậu Lâm muốn lấy Thiên Hỏa, thì tuyệt đối không được bỏ lỡ cơ hội này", Dịch Tiên Thiên nghiêm túc nói.
"Lưu Viêm Trũng? Cường giả chí cao Viêm Thuật cổ đại?".
Lâm Chính hơi nhíu mày.
Có lẽ chuyện này anh nên đi hỏi Thần Hỏa Tôn Giả.
"Hai ngày nữa lửa tắt sao? Nếu vậy thì ngày mai chúng ta phải xuất phát, ông mau chuẩn bị đi, tôi sẽ qua đón", Lâm Chính trầm giọng nói.
"Được, thuộc hạ đi chuẩn bị ngay đây".
Sau khi tắt máy, Lâm Chính trầm ngâm một lát, rồi gọi cho Thần Hỏa Tôn Giả.
Điện thoại vừa được kết nối đã nghe thấy tiếng thở hổn hển của Thần Hỏa Tôn Giả, dường như ông ta mới trải qua một trận đại chiến.
"Tôn Giả, ông vẫn khỏe chứ?", Lâm Chính giả vờ yếu ớt hỏi.
"Thần y Lâm, câu này phải là tôi hỏi cậu chứ! Bây giờ cậu thấy thế nào? Không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa chứ?", Thần Hỏa Tôn Giả vội hỏi.
"Tôi đã qua thời kỳ nguy hiểm, bây giờ đang chỉ đạo Tần Bách Tùng chữa trị cho tôi, không còn gì đáng ngại nữa".
"Vậy thì tốt", Thần Hỏa Tôn Giả thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lạnh lùng hừ một tiếng: "Thần y Lâm, cậu yên tâm, tôi đã trút giận cho cậu rồi! Bảy cường giả chí cao của nhà họ Lâm đã bị tôi giết chết, đồng thời tôi còn tiêu diệt 16 tiểu đội của nhà họ Lâm. Nếu không phải mấy lão quái vật của gia tộc Lâm Thị ra mặt, thì tôi đã cho một mồi lửa đốt nhà họ Lâm thành tro rồi".
Lão quái vật?
Lâm Chính khẽ thót tim, nhưng không hỏi dò, mà cảm kích nói: "Tôn Giả, cảm ơn ông đã lấy lại công bằng cho tôi, ông mau về đi, sau này tôi sẽ đích thân đến tận nhà họ Lâm tính toán ân oán".
"Được!".
"Đúng rồi Tôn Giả, tôi có chuyện này muốn hỏi ông".
"Chuyện gì?".
"Ông có biết tới... Lưu Viêm Trũng không?".
"Lưu Viêm Trũng?", Thần Hỏa Tôn Giả hơi đanh giọng lại.
"Xem ra Tôn Giả từng nghe tới nơi này", Lâm Chính nói.
Thần Hỏa Tôn Giả im lặng một lát, rồi nhỏ giọng nói: "Không những từng nghe tới, mà tôi còn biết nơi này, nhưng tôi không muốn nhắc đến nó".
"Tại sao?", Lâm Chính vô thức hỏi.
Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả không trả lời mà chỉ nói: "Sao thần y Lâm lại hỏi đến nơi này? Lẽ nào... cậu phát hiện ra Lưu Viêm Trũng sao?".
"Không chỉ có tôi, mà có rất nhiều người phát hiện ra, nhưng trong Lưu Viêm Trũng có hai ông lão thực lực rất mạnh canh giữ. Những người đó muốn lấy cơ duyên của Lưu Viêm Trũng, nên bị bọn họ ngăn cản".
Thần Hỏa Tôn Giả khàn giọng đáp.