Hai ông lão sững sờ nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ, một hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
“Khuyết Thần Hỏa là gì của các người?”
Lâm Chính cảm thấy chuyện này hình như trở nên phức tạp hơn bèn hỏi.
Ông lão phức tạp nhìn Lâm Chính, không trả lời mà nói thẳng: “Nếu các cậu đã quen với Khuyết Thần Hỏa thì hôm nay tôi sẽ tha cho các cậu một mạng. Các cậu lập tức rời khỏi đây, đừng bao giờ đặt chân đến Lưu Viêm Trũng nữa”.
Nói rồi Bạch Viêm vung tay lên.
Rầm rầm rầm…
Một cầu thang đường hầm kéo dài xuống phía dưới bỗng mở ra trên một hòn đảo nhỏ giữa biển lửa.
“Đó là lối ra”, Ngạo Ưng vui mừng nói.
“Nhanh đi khỏi đây để khỏi phải chết, nếu không sẽ giết không chừa ai”, Hắc Hỏa nói.
Mọi người vội vàng bò dậy, lập tức lao về phía đảo nhỏ ở giữa kia muốn lập tức đi khỏi Lưu Viêm Trũng.
Nhưng lúc này Bạch Viêm bỗng ngăn đám người Ngạo Ưng lại.
“Các cậu không thể đi”.
“Lẽ nào ông già muốn nuốt lời?”, Ngạo Ưng cảnh giác nói.
“Không! Tôi sẽ không nuốt lời nhưng trên người các cậu có thứ không thuộc về các cậu”.
Ông lão Bạch Viêm không cảm xúc nói: “Các cậu muốn thì có thể đi nhưng phải để lại dị hỏa và bảo bối mà các cậu đã lấy từ ngôi mộ. Những thứ này đều là tang vật của chủ nhân tôi, sao có thể để các cậu lấy đi được?”
“Cái gì?”
Sắc mặt mọi người khó coi đến cực điểm.
Nói như thế chẳng phải muốn họ về tay không sao?
“Còn cậu nữa, cũng giao cả Thiên Hỏa trên người cậu ra đây”, Bạch Viêm nói với Lâm Chính.
Ánh mắt Lâm Chính hiện lên vẻ lạnh lùng, không cảm xúc nói: “Nếu tôi không đưa thì sao?”
“Vậy thì cậu chỉ có thể gặp rắc rối”, ông lão khàn giọng nói.
“Tôi đến đây là để tìm Thiên Hỏa, sao có thể bỏ lại Thiên Hỏa vì ông chứ?”
Lâm Chính lắc đầu.
Bây giờ anh rất cần Thiên Hỏa để luyện chế Hồng Mông Huyền Thiết, đối phó với gia tộc chính Lâm Thị.
Nếu không có Thiên Hỏa, anh sẽ không có con át chủ bài, nghĩ đến gia tộc chính Lâm Thị, ngay cả Thần Hỏa Tôn Giả cũng không đủ để tiêu diệt, chứng tỏ đó là một con quái vật khổng lồ, bây giờ bản thân mình không thể đối phó được.
Thế nên không thể để mất con át chủ bài này.
Nếu không Lâm Chính sẽ gặp tai ương, chết không nơi chôn thân.
Bây giờ đã trở mặt với gia tộc Lâm Thị, cho dù thế nào cũng phải giữ lấy từng lá bài.
“Cứng đầu!”, Bạch Viêm tức giận.
“Đại ca, nếu đã thế thì dạy dỗ cho tên nhóc đê tiện này một bài học”, Hắc Hỏa cũng cả giận nói.
“Không được”.
Bạch Viêm lặng thinh một lúc, khàn giọng nói: “Chàng trai, nếu cậu muốn đưa Thiên Hỏa đi, vậy thì được, tôi cho cậu một cơ hội. Chỉ cần cậu hoàn thành thử thách của tôi, tôi sẽ để cậu mang Thiên Hỏa đi. Thậm chí cũng sẽ cho cậu tùy ý lựa chọn dị hỏa trong Lưu Viên Trũng. Thế nào?”
Vừa nghe thế, Lâm Chính lập tức có hứng thú.
“Thử thách gì thế?”
“Khiêu chiến với tôi”, Bạch Viêm dửng dưng nói: “Cậu đánh với tôi một trận, chỉ cần cậu có thể đụng vào tôi thì xem như cậu thắng, đương nhiên nếu cậu thua, có thể sẽ mất mạng. Có lẽ cậu cũng có thể lựa chọn bỏ lại Thiên Hỏa, rời đi một cách an toàn, tự cậu chọn đi”.
Vừa nghe nói, Lâm Chính nhắm mắt lại.
Đám người Dịch Tiên Thiên căm hận trợn mắt nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ.
Vốn dĩ Lâm Chính có thể không cần phải tốn công cũng có thể lấy được lợi ích ở cả Lưu Viêm Trũng, chỉ vì hành động ngu ngốc của cô ta mà đã chôn vùi mọi thứ của Lâm Chính.
“Thần y Lâm, xảy ra chuyện như vậy là tôi có lỗi với anh. Nhưng sư phụ đã nuôi lớn tôi, có ơn cho tôi sống lại, tôi không thể không làm như vậy. Anh yên tâm, một ngày nào đó tôi sẽ bù đắp cho anh”, Thần Hỏa Thánh Nữ thấp giọng nói.
Hai ông lão sửng sốt.