“Cái gì?”, Trí Vũ thất kinh, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Châm phóng ra với tốc độ như vậy mà Lâm Chính có thể bắt trúng được sao?
“Sao có thể?”
“Trí Vũ đại nhân, châm bị chộp được rồi?”
“Người này có chút năng lực đấy”, những người khác của sơn trang Thánh Y cũng hô lên. Họ cảm thất thật khó tin.
Cô gái Trí Băng Thanh lạnh mặt, quay qua hét: “Trí Vũ, anh làm ăn kiểu gì thế? Bảo anh nhanh chóng xử lý anh ta cơ mà. Sao lại để mất mặt như vậy?”
“Xin cô bớt giận”, Trí Vũ vội vàng cúi người.
“Bớt nói nhảm đi, mau dồn toàn lực, lập tức đánh phế mệnh mạch của anh ta cho tôi”.
Trí Vũ nghiến răng, trông dữ tợn hơn bao giờ hết. Anh ta vung số châm trong tay ra: “Huyền Vũ Thất Tinh Châm”.
Cùng với tiếng hét, châm bạc phóng về phía Lâm Chính. Lần này thì Trí Vũ không dùng một châm nữa mà dùng bảy cây. Bảy cây châm tạo thành hình thần thú Huyền Vũ, bao trùm lên Lâm Chính.
Thế nhưng khi số châm này vừa tiếp cận mình thì Lâm Chính đã đưa tay lên.
Vụt! Bảy cây châm đột nhiên biến mất. Tới khi chúng xuất hiện trong tay Lâm Chính thì anh đang vân vê chúng rồi.
“Hả?”, Trí Vũ tái mặt. Trí Băng Thanh nín thở, mặt đanh lại. Bây giờ thì cô ta đã hiểu ra không phải là Trí Vũ khinh địch mà đúng là người này có năng lực.
“Không thể nào! Không thể nào! Anh phải chết”, Trí Vũ rối cả lên. Anh ta gầm lớn rồi lấy cả túi châm ra. Trong nháy mắt, hàng trăm cây châm điên cuồng lao ra dưới sự tác động của chân khí.
Vụt! Vụt...Một cơn mưa châm phóng về phía Lâm Chính. Mỗi một cây châm đều mang theo sức mạnh ghê người. Chúng bao vây lấy anh. Các hòn non bộ trong sân đều bị bị vỡ ra, đến cả những chiếc ghế đá nặng trịch cũng bị thổi đổ.
Những người nhà họ Lạc đứng ở vị trí gần đều bị dội ngã. Lạc Thiên lùi tới trước linh đường. Sợ hãi nhìn đợt tấn công. Cô ấy thót cả tim.
“Lâm Chính”, cô ấy hét lên, định lao lên giúp sức. Thế nhưng sức mạnh của những cây châm này khiến cô ấy không thể tiếp cận.
“Kết thúc rồi', Trí Băng Thanh cười thản nhiên, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo. Người của sơn trang Thánh Y thở phào. Với đòn tấn công như vậy, dù có ba đầu sáu tay thì cũng không thể nào đỡ được.
Còn nhà họ Lạc thì tối sầm mặt. Khi tất cả cho rằng Lâm Chính đã xong đời thì anh đột nhiên đưa hai tay ra xoay trong không gian.
“Không thể nào”, Trí Băng Thanh ớn lạnh, trố tròn mắt nhìn anh.
Lâm Chính chộp lấy số châm đang bay tới. Cứ như anh đang hái sao vậy, mỗi một cây châm lập tức biến mất.
Có bao nhiêu châm bay tới thì bị anh chộp bấy nhiêu. Trong nháy mắt, toàn bộ số châm đã biến mất. Không còn thấy bất kỳ một cây nào nữa.
Lâm Chính đứng đó, lẳng lặng nhìn người của sơn trang, sau đó đưa hai tay lên, xòe bàn tay ra.
Keng keng...Châm rơi ra từ tay anh, lóe sáng. Đó chính là số châm mà anh đã đỡ được. Hàng trăm cây châm rơi xuống như một dải ngân hà, lấp lánh đẹp đẽ...
Bịch...Trí Vũ ngồi phịch ra đất. Trí Băng Thanh cũng tái mặt, không thể nào chấp nhận được cảnh tượng trước mặt.
“Anh ta đỡ được hết sao?”, người nhà họ Lạc trợn mắt há mồm, đầu óc ong ong. Đúng là xuất quỷ nhập thần mà.
“Tốt quá rồi”, Lạc Thiên mừng rớt nước mắt
“Thưa cô...”, Trí Vũ quay lại lầm bầm.
“Trí Vũ, anh làm gì vậy? Còn không mau đứng dậy. Anh chưa thua. Chúng ta đấu châm, anh ta có thể đỡ được châm của anh thì lẽ nào anh lại không làm được điều tương tự. Chỉ cần anh có thể đỡ được châm của anh ta thì ít nhất cũng là hòa mà”, Băng Thanh quát lớn.
“Đúng vậy”
Châm đâm xuyên ngực rồi...