“Thần y Lâm”, người nhà họ Lạc cuống cả lên. Mặc dù bọn họ không biết Tuyệt Thế Độc Khu và Tiên Thiên Độc Khu là gì nhưng bọn họ nghe Lâm Chính nói cô ta miễn nhiễm phần lớn với các loại độc tố thì cảm thấy da đầu tê dại. Đấu độc với một người miễn nhiễm với tất cả các loại độc tố…Vậy khác gì đấu với rùa xem ai sống lâu hơn?
“Thần y Lâm, cảm ơn cậu đã đứng ra vì nhà họ Lạc…nhưng cậu đừng để nguy hiểm tới tính mạng. Nếu cậu có mệnh hệ gì thì chúng tôi…”, Lạc Phong ngập ngừng, không biết phải nói như thế nào.
“Yên tâm đi, tôi đã đồng ý thì đương nhiên là có tự tin”, Lâm Chính nói.
“Thế nhưng…”, Lạc Phong vẫn còn định nói tiếp.
Nhưng với màn y đấu cấp bậc này thì rõ ràng là Lạc Phong không thể xen vào nên đành phải âm thầm cầu nguyện cho Lâm Chính.
Lạc Thiên đưa biên bản tới. Sau khi đọc rõ nội dung thì cô gái cũng rưng rưng nước mắt: “Lâm Chính, sao anh ngốc vậy chứ. Tại sao lại đấu thứ này”.
Lạc Thiên khóc thét lên: “Cô mau dừng cuộc đấu này lại. Cô Trí, chúng tôi không đấu nữa. Tôi sẽ đi cùng cô về sơn trang Thánh Y”.
“Thật sao?”, Băng Thanh hai mắt sáng lên, cô ta khẽ cười: “Nếu vậy thì tốt quá. Còn anh ta mà đấu với tôi thì chỉ có thua thôi. Nói không chừng là chết đấy. Hà tất đúng không?"
“Lạc Thiên! Không sao, chút độc thôi, không có gì phải sợ”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Lâm Chính”.
“Cô đứng sang một bên quan sát là được. Tôi sẽ kết thúc nhanh thôi”, Lâm Chính vừa nói vừa lao về phía Băng Thanh: “Chúng ta bắt đầu thôi”.
“Xem ra anh vẫn không chịu từ bỏ nhỉ?”, Băng Thanh mặt tối sầm.
“Mặc dù cô thể hữu hai thể chất nhung xác thịt tôi cũng không hề kém. Kỳ độc tôi còn có thể ngăn được nên ai thắng, ai thua còn chưa biết đâu”, Lâm Chính lắc đầu.
Băng Thanh mừng lắm: “Độc tố phát huy tác dụng rồi”.