Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Giang Tử Ức nhíu mày.
Nhìn thấy Lâm Chính thề hứa đảm bảo như vậy, anh ta có một dự cảm xấu.
"Sao thế? Không dám để tôi đặt câu hỏi sao? Nếu vậy chứng tỏ trong lòng các người có mưu đồ xấu", Lâm Chính cười nói.
“Cái gì mà trong lòng có mưu đồ xấu chứ? Đừng nói nhảm ở đây nữa! Đại sư Tây Môn! Nếu anh ta đã nói như vậy thì ông để cho anh ta hỏi đi!”, Giang Tử Ức không chịu nổi đả kích, lập tức hừ nói.
“Hả?”
Đại sư Tây Môn sửng sốt, há hốc mồm nhìn Giang Tử Ức, không biết nên nói gì.
“Vậy được, tôi lập tức đặt câu hỏi!”
Lâm Chính mỉm cười nói: “Đại sư Tây Môn được mệnh danh là thần tiên sống, chỉ cần búng ngón tay là có thể nhìn thấy tương lai! Biết gió biết mưa biết chuyện thiên hạ, nếu đúng là như vậy thì chắc ông rất thành thạo việc xem bói đúng không? Xin hỏi đại sư Tây Môn, ông có biết xem bói là gì không? Làm thế nào để xem bói?"
Câu hỏi này vừa được nói ra, đại sư Tây Môn há hốc mồm, không nói nên lời.
Tô Nhu lập tức hiểu ý Lâm Chính!
Nếu vị đại sư Tây Môn này là thật thì nhất định phải biết những điều cơ bản này!
Nếu là giả, chỉ cần hỏi vài câu cơ bản, đối phương chắc chắn sẽ không trả lời được!
Lâm Chính đang thăm dò!
Đúng như dự đoán, đại sư Tây Môn há miệng cả nửa ngày cũng không trả lời được.
“Sao cơ? Đại sư Tây Môn lại không biết à?”, Tô Nhu hơi tức giận, lạnh lùng hỏi.
Dứt lời, hô hấp của Tô Nhu lập tức trở nên dồn dập.