“Đau quá”, Tô Nhu run bắn người, ôm cổ lùi lại, trố tròn mắt nhìn Lâm Chính: “Anh làm gì vậy?”
“Anh không làm gì cả, chỉ là ghim một châm cho em”, Lâm Chính nói.
“Anh ghim châm cho em làm gì?”, Tô Nhu tức giận nói.
“Lát nữa em sẽ biết. Đi đi Tô Nhu, đi uống hết ba ly rượu”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu lầm bầm, vẫn còn tức giận nhưng giờ không còn so đo với Lâm Chính nữa. Cô quay người, đi về phía chiếc bàn. Giang Tử Ức thấy vậy bèn nheo mắt, mỉm cười.
“Cậu chủ, xem ra ok rồi”, đại sư Tây Môn ở bên cạnh mỉm cười, cúi đầu khẽ nói
“Đúng vậy, cô gái này gục xuống thì lập tức đưa vào phòng của tôi, đội nhiếp ảnh đều chuẩn bị cả rồi chứ?", Giang Tử Ức mỉm cười.
“Đều sắp xếp ổn cả rồi ạ”.
“Rất tốt. Đợi lát nữa chụp vài tấm, quay vài đoạn, có thứ này rồi thì có thể khống chế cô gái này rồi. Tới khi đó tập đoàn Duyệt Nhan cũng sẽ nằm dưới sự kiểm soát của chúng ta mà thôi”, nghĩ tới đây, ánh mắt anh ta ánh lên vẻ kỳ dị.
Thực ra ngoài thích vẻ đẹp tuyệt mỹ của Tô Nhu thì anh ta càng để ý nhiều hơn tới công ty Duyệt Nhan. Một công ty mới thì tiềm lực cũng rất lớn. Nếu có thể nuốt gọn công ty này thì thực lực của tập đoàn Giang Lâm ở Giang Thành sẽ mạnh hơn nhiều.
Thân phận của cậu chủ Giang Lâm cũng không sợ bị lung lay nữa, nhất định nhà họ Lâm sẽ cách nhìn khác về anh ta, bố anh ta cũng không còn phàn nàn nhiều.
“Tô Nhu, tương lai của tôi dựa vào cô cả rồi”, Giang Tử Ức nheo mắt, nhìn chăm chăm Tô Nhu và lầm bầm.
Lại là nước. Tô Nhu trố tròn mắt.