Đám người Lâm Chính rời khỏi vùng cơ quan. Bên trong khu vực này lại xuất hiện vài bóng hình khác. Những những người này đều bị thương, máu ướt đẫm quần áo.
Điều khiến bọn họ kinh ngạc đó là Bắc Hiên Trường Không và Di Nguyệt Cung nữ cũng đã bước ra. Bắc Hiên Trường Không còn đỡ, người vẫn còn lành lặn nhưng Di Nguyệt Cung Nữ thì rõ ràng là trông vô cùng thê thảm.
Người cô ta đầy vết thương, mặt tái mét, hơi thở trở nên hỗn loạn. Cô ta vừa đi vừa thở dốc, xem ra bị thương không hề nhẹ.
“Công chúa điện hạ vẫn ổn chứ?”, Bắc Hiên Trường Không bước tới.
“Vẫn…ổn, lát nữa bôi chút thuốc là sẽ không sao nữa”, Di Nguyệt Cung Nữ nói giọng khàn khàn nhưng ánh mắt thì ánh lên vẻ bất cam.
Trước đó khi bao vây Thái Thương Long, cô ta đã lôi kéo rất nhiều người cùng mình tấn công anh ta, nhưng cuối cùng thì vẫn bị thất bại. Thái Thương Long quá mạnh, khiến người khác cảm thấy tuyệt vọng.
Hàng trăm người mà không làm gì được đối phương. May mà Di Nguyệt Cung Nữ kịp thời phát hiện ra điểm bất ổn nên dẫn theo đám đông bỏ chạy, nếu không cô ta cũng đã mất mạng rồi.
Thế nhưng trong vùng cơ quan thế này thì có thể chạy đi đâu được chứ?
Di Nguyệt Cung Nữ chạy tán loạn, rồi đi vào một ngõ cụt. Cô ta vốn tưởng là mình sẽ chết ở đây thì nào ngờ đợi mãi mà không thấy Thái Thương Long đâu. Thế là cô ta lấy hết dũng khí đi ra ngoài thì phát hiện ra Thái Thương Long đã sớm rời khỏi vùng cơ quan rồi.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tại sao Thái Thương Long không giết hết chúng ta rồi rời khỏi đây? Không phải anh ta nói ai mà bước vào đây thì anh ta sẽ giết chết hết sao”, Di Nguyệt Cung Nữ cảm thấy khó hiểu.
Tuy nhiên giờ không phải là lúc suy nghĩ tới vấn đề đó. Cô ta nhanh chóng đi lấy chút thuốc để trị thương. Trông cô ta thật thê thảm.
Tất cả đều nhìn chăm chăm Thần Nữ Thái Vũ.