“Ở đây cả, cậu lấy đi”, Thần Nữ Thái Vũ đưa tới, thản nhiên nói.
Lâm Chính vội vàng lật ra, sau đó tỏ vẻ mừng rỡ.
“Đúng nó rồi. Tốt quá”, Lâm Chính trông vô cùng kích động, cầm cuốn sách mà tay run run.
“Thần y Lâm chúc mừng cậu có được y điển tuyệt thế. Y thuật của cậu chắc chắn sẽ gia tăng cho xem”, Thiên Diệp mỉm cười. Một nhân tài như vậy chắc chắn phải giữ lại Tử Huyền Thiên. Thế nhưng dù chưởng môn có nhường địa vị cho người này thì anh vẫn từ chối...phải làm thế nào đây?Thiên Diệp cảm thấy khó nghĩ.
Đúng lúc này, Lâm Chính chau mày.
“Chuyện gì vậy?”, ông ta hỏi.
“Sao thế?”, Thần Nữ Thái Vũ cũng lên tiếng.
“Tại sao cuốn sách này lại thiếu mất một nửa?”, Lâm Chính lật cuốn sách thì không thấy nửa sau. Sách có dấu hiệu bị xé.
Thần Nữ Thái Vũ lắc đầu: “Tôi nghe sư phụ tôi nói, trước đây miếu thần Thái Vũ xảy ra đại loạn, hai bên tranh giành truyền thừa của tổ tiên, ai cũng muốn có được truyền thừa và muốn kế vị miếu thần chính thống, trở thành chủ nhân của ngôi miếu mà cuốn xách này vốn là một trong những thứ được truyền thừa nên đã bị tranh cướp”.
“Vậy nửa còn lại ở đâu?”
Nếu mà đấu tay đôi thì bà ta không phải là đối thủ của ông ta. Lần này có Lâm Chính giúp, bà ta chắc chắn có cơ hội thắng.