“Bà nói đi. Chỉ cần có thể làm được thì tôi nhất định sẽ giúp bà”.
Thần Nữ Thái Vũ giao lại điển tịch của tổ tiên Thái Vũ cho anh. Dù thế nào thì Lâm Chính cũng cảm thấy vô cùng cảm kích. Huống hồ bọn họ vừa cùng nhau vào sinh ra tử, giờ xảy ra chuyện này thì ai mà không cảm khái cho được.
“Con trai tôi bị đám súc sinh của Thiên Ma Đạo giết chết. Nó chết không toàn thây, tôi cũng bất lực không bảo vệ được nó. Giờ tôi cũng không thể báo thù, tôi cũng không dám nghĩ xa xôi nhờ thần y Lâm có thể làm chuyện đó, vì Thiên Ma Đạo quá đáng sợ. Vì vậy thù này giao cho bố thằng bé. Để cho co người đó đi hoàn thành…”
Thần Nữ Thái Vũ đau đớn nói: “Cậu giúp tôi nói với kẻ đó, tôi ở miếu thần đợi ông ta 20 năm, đúng 20 năm mà ông ta không hề quay lại! Nói với ông ta, người phụ nữ của ông ta đã chết rồi, con trai của ông ta cũng vậy. nếu ông ta còn chút tình người, còn cảm thấy day dứt thì hãy trả thù đám người Thiên Ma Đạo đó. Nếu không…tôi có làm ma cũng không tha cho ông ta! Khụ khụ…”, máu tươi lại phun ra.
“Người đó là ai…”, Lâm Chính vội hỏi.
“Ông ta tên là…Cực Lạc…Kiếm Quân…”, Thần Nữ Thái Vũ kêu lên, sau đó hai tay rơi xuống. Ánh mắt dần trở nên vô hồn.
Bà ta đã chết. Lâm Chính nhìn một hồi lâu rồi thở dài.
“Cả đời này tôi đã cứu sống không biết bao nhiêu người. Chỉ cần họ còn thở là tôi có thể cứu được. Thế nhưng cũng chẳng thể cứu được người đã chết ‘tâm’. Chết ‘tâm’ còn đáng sợ hơn cả cái chết về thể xác”, Lâm Chính nói.
“Nước Việt Tây - hàng xóm của Long Quốc. Cũng không quá xa nơi đây".