Tô Nhu không sao, Lâm Chính như trút được gánh nặng. Lúc này, Thái Thương Long và Cực Lạc Kiếm Quân cũng đã có mặt.
Thấy Lâm Chính vội vàng chạy tới cứu Tô Nhu, ông ta hừ giọng: “Vì một người con gái mà hoảng loạn như thế, nhóc, xem ra cảnh giới của cậu cũng không hề cao nhỉ”.
“Nhân sinh quan của tôi và ông không giống nhau. Tôi trân quý những người bên cạnh mình. Còn ông thì không, vì vậy cuộc đời ông chỉ toàn sự tiếc nuối”, Lâm Chính điềm đạm đáp lại.
“Cậu…”, Cực Lạc Kiếm Quân định phát tiết nhưng khựng lại. Vì dù sao thì Lâm Chính cũng nói đúng. Đây chính là nỗi đau cả đời này của ông ta.
Lúc này, vài chiếc xe lái tới. Đi đầu là Từ Thiên.
“Chủ tịch Lâm”, Từ Thiên bước xuống, thấy Lâm Chính thì ông ta mừng lắm.
“Mọi người vẫn ổn chứ”, Lâm Chính vội hỏi.
“Chúng tôi không sao nhưng các anh em vẫn đang chiến đấu, hơn nữa trang viên…hình như cũng bị tiêu hủy rồi”, Từ Thiên do dự rồi lên tiếng.
“Cái gì? Trang viên bị tiêu hủy rồi sao?”, Lâm Chính khẽ tái mặt.
“Bạch Họa Thủy đâu. Bọn họ thế nào rồi?”
“Chủ tịch Lâm, tôi cũng không rõ. Cậu bảo chúng tôi đi tìm cô Tô nên chúng tôi không dám chậm trễ, bèn đưa người rời đi. Mấy người Cung Hỉ Vân có lẽ đang canh chừng mật thất”, Từ Thiên nói.
“Cửa của mật thất được làm từ chất liệu đặc biệt, có lẽ là cầm cự được một lúc. Chúng ta nhanh chóng đi cứu viện thôi”, Lâm Chính hô lên.
“Vâng”, Từ Thiên đáp lại.
“Tô Nhu cùng với bố mẹ lên xe trước đi”, Lâm Chính lên tiếng.
Không ai đỡ được.