Động tác của Lâm Chính vô cùng thuần thục. Sau khi nhét đồ vào, anh lập tức lấy châm ra may lại. May hai ba đường là xong. Lâm Chính thở phào, thần kinh dãn ra nhiều.
Dịch Quế Lâm thì khó chịu. Ông ta có cảm giác cơn đau từ vùng bụng trỗi dậy liên tiếp. Nếu không phải Lâm Chính dùng châm giảm đau thì có lẽ là ông ta đã ngất đi rồi.
Rốt cuộc thần y Lâm đã làm gì vậy? Anh đã nhét thứ gì vào trong bụng ông ta thế?
“Tôi...muốn chết quá đi”.
Dịch Quế Lâm hoảng loạn.
Thế nhưng một lúc sau...
Rầm...Cánh cửa đột nhiên bị đạp bung. Ngay sau đó người của đảo Thần Hỏa xông vào, vây chặt Lâm Chính và Dịch Quế Lâm. Thần Hỏa Tôn Giả mặt lạnh như băng.
“Các người làm gì vậy?”, Lâm Chính một tay siết châm, một tay cầm dao phẫu thuật, đứng lên hỏi.
“Thần y Lâm đừng đùa nữa, giao ra đây. Cậu giao ra thì tôi sẽ không giết cậu. Nếu không, chẳng ai cứu nổi cậu đâu”, Thần Hỏa Tôn Giả lạnh giọng nhìn chăm chăm Lâm Chính. “Tôn Giả, tôi đã nói rồi tôi không có truyền thừa của Lưu Viêm Trũng. Ông vu oan cho tôi rồi. Lẽ nào...ông có chứng cứ?”, Lâm Chính chau mày, nói bằng vẻ khó chịu.
“Cậu biết là không phải tôi nói về chuyện đó", Thần Hỏa Tôn Giả hừ giọng.
Đám đệ tử đồng loạt hô lên. Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !!