Khi Cùng Đao rời khỏi ma điện thì sau lưng đã ướt đẫm, tim đập thình thịch.
Công Thâu Nhất Nhân không phát hiện ra đúng là may mắn, nhưng lại có một chuyện không may.
Đó là chiếc đầu sẽ được mang đến chỗ Đại Ma Quân.
Khi nghe thấy thế, đầu óc Cùng Đao bỗng trở nên trắng xóa.
Đại Ma Quân khác với những Ma Quân khác.
Ánh mắt của ông ta cực kỳ lợi hại!
Nếu chiếc đầu này được mang đến đó thì 100% sẽ bị lộ.
"Toi rồi! Toi rồi!".
Cùng Đao nhỏ giọng kêu lên, không dám ở lại đây một giây phút nào nữa, nhân lúc đêm tối vội vàng tháo chạy khỏi Thiên Ma Đạo.
"Đại nhân, muộn thế này anh còn đi đâu vậy?".
Một ma nhân nhìn thấy Cùng Đao, không nhịn được hỏi.
"Tôi có nhiệm vụ".
Cùng Đao đáp lại qua loa rồi vội vàng bỏ đi.
Trương Thất Dạ ở dưới chân núi hoang vẫn đang ngủ thì cửa xe bị Cùng Đao kéo xuống.
Lúc này, trời đã tờ mờ sáng.
"Quay lại rồi à? Xong việc chưa?", Trương Thất Dạ giật mình tỉnh dậy, ngạc nhiên hỏi.
"Đừng nói nhiều nữa, mau lái xe quay lại Giang Thành, nhanh lên!", Cùng Đao cuống quýt nói.
Trương Thất Dạ còn tưởng kế hoạch của Cùng Đao bại lộ, bị người ta truy sát, lập tức rời khỏi nơi này với tốc độ nhanh nhất.
Khi hai người về đến Giang Thành thì đã là buổi trưa.
Học viện Huyền Y Phái.
"Sao nhanh thế? Xong việc rồi sao?".
Lâm Chính bước vào phòng bệnh, kinh ngạc hỏi Cùng Đao đang nằm trêm giường.
"Chúng ta tiêu đời cả lũ rồi!".
Sắc mặt Cùng Đao khó coi, khàn giọng nói.
"Bị lộ sao? Làm gì có chuyện", Lâm Chính nhíu mày nói.
"Không, chiếc đầu cậu làm không bị Công Thâu Nhất Nhân nhận ra, nhưng... ông ta lại đưa chiếc đầu này cho Đại Ma Quân. Với nhãn lực của Đại Ma Quân, thì chắc chắn ông ta sẽ nhận ra chiếc đầu này là giả. Nếu bị ông ta phát hiện ra thì tôi sẽ phải chết, các cậu cũng phải chết".
"Đảo Thần Hỏa, Thần Hỏa Tôn Giả! Tôi nghĩ chắc ông ta có thể so vài chiêu với Thiên Ma Đạo các anh nhỉ?", Lâm Chính mỉm cười nói.