Kiệu được mở ra.
Cổ Liên và Lâm Chính xuống kiệu.
Cổ chưởng sự bước tới trước, mở to mắt nhìn Cổ Liên, một lúc lâu sau mới nói: “Cô hai! Cô làm vậy còn ra thể thống gì? Nếu chuyện này đồn ra ngoài, danh dự của sơn trang Cổ Kiếm chúng ta sẽ mất hết!”.
“Cổ chưởng sự, có chuyện gì vậy?”, Cổ Liên còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì.
Cổ chưởng sự sốt ruột đến mức mặt đỏ au, chỉ vào Lâm Chính nói: “Sao cô có thể ngồi chung với đàn ông trên một chiếc kiệu?”.
“Cổ chưởng sự, thần y Lâm là bạn tôi, hơn nữa lần này anh ấy đến đây là để chữa trị cho anh trai tôi, đương nhiên tôi phải đối đãi cho phải lễ! Hơn nữa, bây giờ là thời đại nào rồi mà ông còn có suy nghĩ như vậy? Tư duy của sơn trang Cổ Kiếm cũng thật cổ hủ!”, Cổ Liên nhíu mày nói.
“Cô… Thôi được, tôi không tranh chấp với cô. Cô chủ, hãy đưa thần y Lâm gì đó vào sảnh chính đi, ông chủ đang đợi cô ở đó!”.
Cổ chưởng sự lạnh lùng nói, phất tay rời đi.
Nghe được lời này, vẻ mặt Cổ Liên hơi mất tự nhiên.
Hai người đi đến sảnh chính.
Bên trong có vài người đang đứng.
Người đứng phía trước nhất là một người đàn ông đầu tóc hoa râm nhưng vẻ mặt nghiêm túc. Người đàn ông trông có vẻ hơn năm mươi tuổi, khí thế dồi dào, chỉ một ánh nhìn đã mang lại cho người khác một luồng áp lực vô hình.
Bên cạnh người đàn ông đó còn có một người phụ nữ, cực kỳ xinh đẹp, thần thái tương tự với Cổ Liên.
“Con gái!”.
Nhìn thấy Cổ Liên đi vào, người phụ nữ lập tức xúc động hô lên.
Nhưng người đàn ông trung niên đột nhiên hừ giọng, người phụ nữ không khỏi lùi về sau.
Cổ Liên đương nhiên đã nhìn thấy động tác nhỏ đó, cô ta không dám làm loạn, chỉ tiến lên hành lễ.
“Cổ Liên… kính chào bố, chào mẹ!”, Cổ Liên quỳ xuống, dập đầu nói.
“Bố? Mẹ? Có phải cô hiểu lầm gì rồi không? Chúng tôi không có con gái! Con gái chúng tôi đã chết từ lâu rồi!”, Cổ Hạo trang chủ sơn trang Cổ Kiếm lạnh lùng nói.
Người phụ nữ che mặt khóc lóc.