“Sao có thể như vậy được chứ?”, hai vợ chồng Cổ Hạo tái mặt, không thể chấp nhận được.
“Không thể nào! Đại sư Huyền Sâm, ông được mệnh danh là Quỷ Thủ Thần Y, Quỷ Môn Bát Châm của ông là độc nhất trong thiên hạ, có thể cứu được cả người chết, sao lại không thể cứu được con trai tôi. Không thể nào đại sư. Ông nói cho tôi biết, ông chắc chắn phải có cách”, Cổ Hạo trở nên kích động. Ông ta hét lớn.
Đại sư Huyền Sâm thở dài, lắc đầu: “Cổ trang chủ, không phải tôi không cố gắng hết sức mà thực sự là bệnh trạng này quá kỳ lạ. Bệnh này tới cả Quỷ Môn Bát Châm cũng không chữa khỏi được”.
“Hả?”, Cổ Hạo vội lùi lại, ánh mắt đờ đẫn.
“Con trai ơi”, người phụ nữ quỳ phụp xuống, gào khóc. Cổ Hạo cũng sững sờ nhìn con trai trên giường. Ông ta cảm thấy đau đớn vô cùng.
“Con ơi”, ông ta đau đớn kêu gào, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Cổ Hiền do ông ta vất vả nuôi dưỡng và cũng là đứa con trai duy nhất của ông ta. Nếu như thằng bé có mệnh hệ gì thì Cổ Hạo sống còn có ý nghĩa gì nữa.
Có cả sự nghiệp to lớn mà làm gì.
Nghĩ tới đây, Cổ Hạo siết chặt nắm đấm và bặm môi.
“Nhưng ông nói cũng đúng”.
Lúc này đại sư Huyền Sâm đột nhiên lên tiếng: “Tôi đúng là có cách. Mặc dù Quỷ Môn Bát Châm không có tác dụng với cậu chủ nhưng vẫn còn một loại châm phát có thể cứu được cậu ấy”.
Vợ chồng Cổ Hạo nghe thấy vậy thì vui mừng lắm, vội lao tới.
“Đại sư Huyền Sâm, đó là châm pháp gì vậy?", Cổ Hạo vội hỏi.
Đại sư Huyền Sâm lên tiếng: “Nhật Nguyệt Thất Thập Châm”.
Hai vợ chồng nhìn nhau với vẻ nghi ngờ.
“Đi, đi tìm cậu ta”, Cổ Hạo không dám do dự, lập tức lao ra cửa.