“Thế nhưng tôi có một điều kiện”, Lâm Chính nói.
“Đừng nói là một điều kiện, dù là một trăm điều kiện thì tôi cũng nhất định sẽ đáp ứng”, Cổ Hạo vội nói.
“Đừng nói quá sớm có khi một điều kiện của tôi ông cũng chưa chắc đã đồng ý đâu”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Cổ Hạo giật mình, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn thận trọng hỏi: “Thần y Lâm, điều kiện của cậu là gì?”
“Tôi muốn Chấn Kim trong tay ông”, Lâm Chính nói thẳng. Dứt lời, cả không gian im lặng như tờ.
“Chấn Kim sao?”, sắc mặt Cổ Hạo trông vô cùng khó coi.
“Không được, đó là vật báu trấn giữ cho sơn trang chúng tôi, sao có thể đưa cho cậu được?”.
“Tâm huyết bao đời của sơn trang, tất cả đều dồn vào Chấn Kim đó. Chúng tôi có thể đứng vững được hay không cũng dựa vào nó, không thể giao cho cậu được”.
“Tuyệt đối không thể”.
“Cậu từ bỏ đi”, các tầng lớp cấp cao của sơn trang đồng loạt từ chối.
Cổ Hạo do dự: Thần y Lâm, có thể đổi điều kiện được không? Ngoài Chấn Kim ra, cậu muốn thứ gì tôi cũng có thể đưa cậu được”.
“E rằng không được”, Lâm Chính lắc đầu: “Tôi tới sơn trang lần này chỉ vì Chấn Kim mà thôi. Nếu ông không chịu thì e rằng ông phải tìm người khác chữa bệnh cho con trai ông rồi”, nói xong Lâm Chính quay người rời đi. Anh muốn ép Cổ Hạo.
“Lão gia”, Cổ Hạo vẫn còn do dự thế nhưng phu nhân thì không nhịn được thêm nữa rồi.
Lâm Chính lắc đầu, không nói thêm gì nữa.