“Cô Cổ? Sao cô lại ở đây?”.
Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên, nhìn quanh, sốt ruột nói: “Cô ở đâu ra vậy?”.
“Tôi trốn vào đây theo đường bí mật”.
Cổ Liên khẽ đáp.
“Đường bí mật?”.
“Phải, trong phòng bố tôi có một con đường bí mật, có thể đi thẳng đến cấm địa. Lúc nhỏ tôi tình cờ nhìn thấy nên đã đi theo con đường bí mật đó vào cấm địa!”.
“Hóa ra là vậy… Nhưng cô đến đây làm gì? Nơi này vô cùng nguy hiểm, cô nên quay về đi”, Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm, tôi đến để giúp anh! Từ nhỏ tôi đã đi cùng bố đến cấm địa này thăm mộ liệt tổ liệt tông, hiểu rõ cơ quan ở nơi này như lòng bàn tay! Thần y Lâm, tôi dẫn anh vào sâu trong cấm địa lấy Chấn Kim!”, Cổ Liên nói.
“Nhưng…”.
“Thần y Lâm, anh đã chữa khỏi bệnh cho anh trai tôi, tức là có ơn với tôi. Tôi biết bố tôi chắc chắn sẽ không muốn giao Chấn Kim ra, ông ấy giở nhiều chiêu trò như vậy vốn dĩ là để hại anh! Cơ quan trong cấm địa này cái nào cũng đáng sợ, anh không có hiểu biết về cơ quan, e là sẽ lành ít dữ nhiều, cho nên hãy để tôi đưa anh đi lấy, cũng xem như đền ơn cứu mạng cho anh trai tôi!”, Cổ Liên vô cùng nghiêm túc.
Lâm Chính há miệng, bất lực cười: “Được, nếu cô Cổ đã nói như vậy thì tôi cảm ơn cô trước”.
“Không cần khách sáo, chúng ta đi thôi”.
Cổ Liên cười nói, đi trước dẫn đường.
Lâm Chính do dự một lúc, cuối cùng vẫn lặng lẽ đi theo.
Đi chưa được mấy bước, Cổ Liên ngồi xổm xuống bên đường, hái đóa hoa màu hồng cho vào miệng nhai.
“Hoa Già Nguyệt, dùng xong có thể giải độc chướng khí”, Lâm Chính cười nói.
“Thần y Lâm quả nhiên y thuật cao minh, xem ra sau khi anh vào cũng đã dùng hoa Già Nguyệt mới có thể đi lại thuận lợi trong chướng khí phải không?”, Cổ Liên cười nói.
Lâm Chính mỉm cười, không giải thích.
Hai người tiếp tục đi tới phía trước, đi khoảng một dặm, trước mặt xuất hiện một con sông rộng ba mét.
Lâm Chính định nhảy qua, nhưng bị Cổ Liên chặn lại.
“Không được nhảy!”.
“Vì sao?”.
Nhưng… Lâm Chính không có động tác gì!