Chấn cảm của Chấn Kim cực nhỏ. Lâm Chính tin rằng người bình thường cầm miếng Chấn Kim này sẽ không có bất kỳ phản ứng nào. Nhưng anh thì khác, anh có thể cảm nhận được từng mạch máu trong người đang căng lên. Anh có thể cảm nhận được những rung động nhỏ nhất.
“Vật này đúng là hiếm có, rốt cuộc là nó có nguồn gốc từ đâu nhỉ?”, Lâm Chính lầm bầm.
“Thần y Lâm, giờ đã có Chấn Kim trong tay rồi, chúng ta mau đi thôi”, Cổ Linh vội nói
“Được”, Lâm Chính gật đầu, lập tức cùng Cổ Linh đi ra ngoài.
Ra khỏi rừng đào, họ đi về một con đường tối. Cổ Linh định lẳng lặng đưa Lâm Chính rời đi. Thế nhưng họ chưa đi được bao xa thì đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vọng tới.
“Không hay rồi”.
Cổ Linh tái mặt, vội kêu lên: “Thần y Lâm, có người vào, nhất định là bố tôi rồi”.
Lâm Chính chau mày.
“Tôi phải trốn thôi, nếu không họ nhìn thấy thì phiền lắm. Thần y Lâm, anh tự bảo trọng nhé”, Cổ Linh sợ hãi, sau đó bèn lủi vào một bụi rậm.
Lâm Chính bật cười. Lúc này...Vụt vụt. Vài bóng hình lao tới chặn ngay trước mặt anh. Rõ ràng những người này là cao thủ của sơn trang Cổ Kiếm.
Sau đó là tiếng hô hào của đám đông. Đi đầu chính là Cổ Hạo.
“Ấy? Cổ trang chủ nhanh nhạy quá. Chẳng lẽ mọi người lại lắp camera ở trong này. Tại sao tôi vừa lấy được Chấn Kim thì các người đã có mặt ngay thế?”, Lâm Chính mỉm cười.
Cổ Hạo không hề trả lời, chỉ nhìn xung quanh, sau đó trầm giọng: “Thần y Lâm, con gái tôi đâu”.
“Dừng tay”, Cổ Linh hét lớn, lao tới trước mặt anh, vội vàng nói: “Bố, sao bố có thể nuốt lời như vậy chứ?”