Kiếm Si lão tổ tung hoành khắp Long Quốc đã bao năm qua, đã đánh bại biết bao nhiêu anh hùng, tu luyện tới ngày nay, kiếm thuật của bà ta đã vô địch thiên hạ rồi. Thế nên những cao thủ hiện tại dám khiêu chiến với bà ta chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Còn về thần y Lâm...Anh cũng rất nổi tiếng. Trên thực tế có không ít người ở sơn trang đã nghe qua về danh tiếng của anh. Dù sao mọi người cũng đâu còn là người tối cổ nữa, đều có điện thoại cả mà.
Trong thời đại thông tin phát triển như thế này, một người nổi tiếng như Lâm Chính mà muốn mọi người không biết tới thì thật khó.
Thế nhưng trong mắt họ, Lâm Chính cũng chỉ là một y võ có y thuật cao minh mà thôi. Thiên phú và tài năng của anh so với người cùng tuổi đúng là yêu nghiệt, nhưng so với một nhân vật như Kiếm Si lão tổ thì chút tài năng của anh có khi còn không đáng xách dép cho bà ta. Kiếm Si lão tổ đã đạt tới cảnh giới đó rồi thì sao có thể là kẻ vô dụng được.
“Người trẻ, tôi đã thả người ra rồi , còn cậu thì sao?”, Kiếm Si lão tổ cười hỏi.
“Của bà đây”, Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó vứt Chấn Kim ra trước.
Kiếm Si lão tổ lập tức đưa tay ra nhận. Bà ta vui mừng khi cảm nhận được chấn cảm kỳ diệu trong tay.
“Tốt! Tốt lắm, đúng là Chấn Kim tốt. Ha ha có được vật này chắc chắn sẽ luyện ra được Tuyệt Thế Thần Kiếm. Lúc đó tôi là duy nhất trong thiên hạ. Là người vô địch. Ha ha...”, Kiếm Si lão tổ bật cười ha ha.
“Chúc mừng lão tổ”, những người xung quanh đồng loạt quỳ xuống, hô vang.
“Ừm”.
Kiếm Si lão tổ nheo mắt nhìn Lâm Chính: “Cậu đã nghe lời như vậy thì tôi cũng sẽ giữ đúng lời hứa của mình, để cậu được chết toàn thây”, nói xong, bà ta nhấc kiếm lên đi về phía Lâm Chính.
Bà ta không hề nói là sẽ tha cho anh. Ngược lại, bà ta phải xử lý đám người này. Bởi vì lần này bà ta tới đây không chỉ vì Chấn Kim mà còn vì ân oán năm xưa. Thế nên dù có giao Chấn Kim hay không thì những người này cũng sẽ phải chết.
Một ngọn núi nổ tung. Thanh kiếm trông có vẻ bình thường phóng ra kiếm khí vô cùng khủng khiếp, nhắm về phía Kiếm Si lão tổ.