Giống như những gì Kiếm Si lão tổ đã nói, Lâm Chính đúng là không hiểu về kiếm thuật. Anh có học qua một chút về kiếm thuật nhưng không tinh thông. Trước một người quá giỏi về kiếm như bà ta thì chút kiếm thuật của Lâm Chính không là gì.
Vì vậy, muốn dựa vào kiếm thuật để đánh bại đối phương rất khó. Lâm Chính vẫn lựa chọn dùng kiếm khiến nhiều người cảm thấy khó hiểu. Huyền Tinh Kiếm trong tay anh nhanh như điện xẹt lao về phía trước.
Trong lúc tấn công, thanh kiếm của Kiếm Si Lão Tổ đã giáng xuống cơ thể anh rồi. Sức mạnh của anh bị đánh tan.
Cơ thể võ thần không thể cầm cự được lâu. Tuy nhiên đường kiếm của anh giáng xuống thì đối phương cũng phải lùi lại.
“Tôi không tin cậu có thể duy trì cơ thể võ thần cả đời. Kiếm Ý, Hồng Lưu”, Kiếm Si lão tổ khẽ hét lớn, một lần nữa tấn công Lâm Chính từ trong không gian.
Vụt vụt…Mỗi lần vung kiếm là lại có một luồng kiếm khí đổ lên người Lâm Chính.
Lâm Chính đạp chân lao tới, Huyền Tinh Kiếm trong tay vung tán loạn. Kiếm khí của đối phương bị hóa giải nhưng tàn dư của nó vẫn tác động lên người anh.
Lâm Chính chau mày, lập tức cảm nhận được điều đó, anh bỏ tấn công, di chuyển vị trí. Thế nhưng Kiếm Si lão tổ không cho anh có cơ hội.
“Định chạy à? Không kịp rồi. Kiếm Phá! Bạo Phong”.
Kiếm Si lão tổ một lần nữa hét lớn, cắm kiếm xuống mặt đất. Trong khoảng khắc đó, xung quanh Lâm Chính dao động, luồng sát khí dấy lên, xoay chuyển.
Lâm Chính là trung tâm và kiếm khí bao vây lấy anh. Bốn bề bị tàn phá.
Đất đá bay mù trời. Mấy người Cổ Linh, Huyền Sâm sợ tới mức vội lùi lại, không dám tiếp cận. Tất cả đều nhìn chăm chăm vào kiếm khí ở trung tâm.
“Một chút sức mạnh cũng không có mà đòi đối kháng với tôi? Cậu hiểu về kiếm sao? Cậu hiểu về kiếm đạo? Thật nực cười! Đáng thương”, bà ta nheo mắt nhìn Lâm Chính.