Cả hiện trường bàng hoàng. Bọn họ sững sờ.
Người của sơn trang Cổ Kiếm dụi mắt, nhìn ngọn lửa bằng vẻ không dám tin. Họ tưởng mình nhìn nhầm.
“Nhiệt độ của ngọn lửa này...ít nhất cũng phải hàng chục nghìn độ”, ông cụ khi nãy lên tiếng.
Hàng chục nghìn độ thì đương nhiên có thể luyện được Huyền Tinh Kiếm. Huyền Tinh Kiếm vốn đã trong suốt rồi giờ càng trở nên chói mắt hơn. Thân kiếm cũng mong hơn cả khi nãy.
Sau khi ngọn lửa dần biết mất thì một thanh kiếm nguyên vẹn lại xuất hiện trước mặt đám đông. Thanh kiếm này trông còn lạnh lẽo hơn cả thanh kiếm khi nãy.
Vô số người há mồm trợn mắt.
“Hóa ra là vậy. Hóa ra là cậu có chiêu này”, Kiếm Si lão tổ nín thở, đôi mắt tối sầm. Bà ta phát hiện mình đã khinh địch.
“Tới đi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Kiếm”, Phượng Hoàng”, Kiếm Si lão tổ không dám do dự, chỉ hét lớn và nhảy lên không trung, kiếm khí bùng nổ thành ngọn lửa trong tay bà ta chém về phía Lâm Chính.
Một người một kiếm giống như phượng hoàng lửa giữa không gian.
Lâm Chính cũng lật kiếm chém tới.
Keng...Thanh kiếm của anh phát ra ánh sáng lạnh như băng, va chạm trực diện với đối phương.
Hỏa phượng của đối phương không hề bị chặn lại. Lâm Chính chộp chặt hai tay, tấn công tiếp. Hai thanh kiếm va chạm.
“Phá”, Kiếm Si lão tổ hét lớn, phóng ra kiếm ý mạnh gấp 40 lần, với ý đồ chém gãy Huyền Tinh Kiếm. Nhưng lần này độ mạnh của Huyền Tinh Kiếm đã khủng khiếp hơn rất nhiều, bà ta có dồn toàn lực cũng không làm gì được nó.
“PHá! Phá!", bà ta bặm môi, hô liên tiếp.
Kiếm khí lại được phóng ra. Sau ba lần như thế, sức mạnh của kiếm khí đã tăng lên hơn 120 lần.
Quá khoa trương.