Đối mặt với những lời nói đầy đe dọa của Thần Hỏa Tôn Giả, Lâm Chính không trả lời mà chỉ mỉm cười đáp trả.
Thần Hỏa Tôn Giả bình thản nhìn anh, sau đó xoay người, dẫn người rời khỏi nông trang.
Mọi người bên ngoài đổ dồn mắt nhìn về phía Thần Hỏa Tôn Giả.
Ai nấy tỏ vẻ nghi hoặc, không biết rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì.
Bọn họ không dám hỏi.
Thần Hỏa Tôn Giả không nói gì, chỉ ngồi lên xe rồi khẽ quát: "Về đảo Thần Hỏa".
"Vâng".
Mọi người đồng thanh, rồi lên xe rời đi.
Mặc dù ánh mắt ai cũng tỏ vẻ khó hiểu.
Còn người của Dương Hoa thì ngạc nhiên tột độ.
"Thần Hỏa Tôn Giả... đi rồi?".
"Mẹ ơi, rốt cuộc thần y Lâm đã dùng thủ đoạn gì vậy? Cứ thế tiễn được Thần Hỏa Tôn Giả đi?".
"Không thể tin được!".
"Chủ tịch Lâm làm thế nào vậy?".
Mọi người trở nên kích động, ai nấy đều vô cùng hưng phấn.
Bọn họ vốn tưởng sẽ có một trận huyết chiến, nhưng không ngờ Lâm Chính lại đuổi được Thần Hỏa Tôn Giả đi mà không đổ tý máu nào.
Đúng là kỳ tích!
Xe của đảo Thần Hỏa đi càng ngày càng xa, người của Dương Hoa cũng nhao nhao ùa vào nông trang.
Lúc này, Lâm Chính đang châm cứu cho Thần Hỏa Thánh Nữ, sau khi ổn định tâm mạch cho cô ta, anh liền ôm cô ta lên đi ra ngoài.
"Sắp xếp ngay một phòng phẫu thuật cho tôi, tất cả máy móc phải đầy đủ, bảo Liễu Như Thi đến giúp tôi, nhanh lên!".
Lâm Chính đanh giọng quát.
Mọi người chưa kịp vui mừng, nghe thấy thế lại vội vàng chạy đi làm theo lời anh nói.
Lâm Chính ôm Thần Hỏa Thánh Nữ lên xe.
Nhờ tác dụng của châm bạc, Thần Hỏa Thánh Nữ khôi phục được chút ý thức.
Cô ta khó nhọc mở mắt ra nhìn Lâm Chính.
"Cảm ơn...", một lúc lâu sau, đôi môi dính đầy máu tươi kia mới thốt ra được hai chữ.
"Tôi xin lỗi".
Lâm Chính cúi đầu xuống, khàn giọng nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ không nói gì.
Lâm Chính áy náy vì đã hại Thần Hỏa Thánh Nữ ra nông nỗi này.
Còn Thần Hỏa Thánh Nữ lại cảm kích vì anh không vứt bỏ cô ta.
"Yên tâm đi, bản tôn đã có kế sách, dù cậu ta có Tịnh Thế Bạch Liên thì sao chứ? Cậu ta sẽ chết rất thảm!".