Cũng không biết phải mất bao lâu thì không gian mới bình lặng trở lại. Cô bé cũng muốn mở mắt ra.
“Đừng mở mắt vội”, Lâm Chính đoán được suy nghĩ của cô bé bèn nói. Cô bé lại nhắm chặt mắt, dựa vào vai Lâm Chính, không dám cử động.
Lúc này, mấy người cảnh sát từ từ tỉnh lại. Bọn họ ôm đầu, chật vật đứng lên. Nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, tất cả đều hết hồn.
“Hả?!
“Đây…là đâu vậy?”, đám cảnh sát này chỉ là cánh sát đi tuần. Họ còn rất trẻ, không có kinh nghiệm, có khi nào chứng kiến cảnh tượng đáng sợ thế này đâu. Ai cũng sợ tới mức muốn phát điên.
“Mọi người vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính bế cô bé trong tay và đi tới.
“Thần y Lâm?”, đám đông như vớ được sao cứu tinh, lồm ngồm đứng dậy.
“Thần y Lâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”, một người run rẩy hỏi.
“Các anh bị bắt tới đây mà không nhìn thấy cái nồi bên đó à? Bọn họ định nấu các anh lên ăn đấy. May mà tôi tới kịp, nếu không thì chắc các anh còn bộ xương”, Lâm Chính nói.
“Thật sao?”
“Lẽ nào…cái thi thể còn một nửa trên núi cũng là do đám này ăn?", đám đông ớn lạnh.
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.
“Thần y Lâm quả nhiên là thần y, từ bi, nhân đạo, thật khâm phục”, đội trưởng Đoạn mỉm cười, sau đó nói tiếp: “Phải rồi, đội cứu viện mà cấp trên cử tới sắp đã có mặt rồi. Bọn họ tới chân núi, tôi cũng báo với sếp là anh ở đây. Cấp trên nói có chuyện gì lớn thì anh có thể quyết định, dù sao thì anh cũng là tướng quân của Long Quốc”.