Đó là một người phụ nữ thân hình đường cong rõ ràng, mặc áo màu đỏ chói.
Da dẻ trắng ngần, môi đỏ như lửa, đôi mắt cũng cực kỳ đỏ, nhìn như yêu nữ.
Người phụ nữ đó là Ma Nữ ghép cặp với Công Thâu Nhất Nhân. Mặc dù thứ hạng không quá cao, nhưng thực lực này, sắc đẹp này mạnh hơn Mạn Sát Hồng không biết bao nhiêu lần.
Rắc!
Đào Thiên Tam bóp vỡ ly rượu trong tay, không rõ oán hận trong lòng mãnh liệt đến mức nào.
Cũng vì chuyện này mà ma nhân dưới trướng ông ta đã rời đi không ít.
Dù sao trong mắt bọn họ, Mạn Sát Hồng chẳng khác nào đã cắm sừng ông ta.
Dù ông ta và Mạn Sát Hồng chưa từng song tu, nhưng Ma Nữ ghép cặp chạy mất, điều này đúng là sự sỉ nhục to lớn, bất cứ ai cũng không thể chịu được.
“Sao hả? Giận rồi à? Ha ha, còn có chuyện chưa nói với ông mà, nếu nói ra, tôi lo ông sẽ tức đến mức xỉu tại chỗ mất!”, Tẩu Nghiên che miệng cười nói.
“Chuyện gì? Nói đi!”, Đào Thiên Tam nghiến răng nói.
“Đội quân ông phái đi trấn thủ bên ngoài Giang Thành mới vừa rồi đã bị thần y Lâm tiêu diệt!”, Tẩu Nghiên chớp mắt, nói.
“Không thể nào!”.
Đào Thiên Tam đứng bật dậy, gào thét: “Tuyệt đối không thể! Đội ngũ của tôi là tinh nhuệ trong tinh nhuệ! Một thần y Lâm nho nhỏ sao có thể tiêu diệt được? Hơn nữa… sao cậu ta dám bỏ Giang Thành không quản mà chạy đi xa trăm dặm diệt người của tôi? Tuyệt đối không thể! Tẩu Nghiên, bớt nói xằng nói bậy ở đây đi!”.
“Nói xằng nói bậy? Ha, không tin ông có thể liên lạc với thuộc hạ Huyết Bạo của mình xem có liên lạc được không. Huống hồ, chuyện này không thể là bịa đặt, bởi vì Chính phủ Long Quốc đã điều động quân đoàn Long Huyền trợ giúp thần y Lâm tiêu diệt người của ông! Ông có thể lấy điện thoại ra xem, có phải hôm nay Chính phủ Long Quốc đã cho quân đoàn Long Huyền diễn tập quân sự ở núi Vân Đoan hay không”, Tẩu Nghiên cười nhạt nói.
Đào Thiên Tam rùng mình, vội vàng lấy điện thoại ra tìm kiếm.
Chốc lát sau, gương mặt ông ta trở nên trắng bệch.
“Sao lại như vậy? Sao lại như vậy…”.
Ông ta lùi lại hai bước.
Đúng là trước nay chưa từng có…