Đám ma nhân thấy tình cảnh thảm hại của Đào Thiên Tam thì cũng tái mặt, không dám lên tiếng. Công Thâu Nhất Nhân và Tẩu Nghiên thì lại càng không.
Dù sao thứ nằm trong tay Mạn Sát Hồng có thể dễ dàng tiêu diệt đám ma nhân này một cách dễ dàng mà. Nhớ lúc trước mười mấy Ma Quân và Ma Nữ hùng hổ đi tiêu diệt đảo Thần Hỏa, cũng vì Thần Hỏa Tôn Giả lấy thứ này ra uy hiếp khiến cho đội quân ma nhân không dám manh động, chỉ biết rút lui.
Những người đó còn không dám đối kháng với Tịnh Thế Bạch Liên thì bọn họ lấy gì ra mà đấu?
“Đào Thiên Tam, nếu không phải còn nể ông thì tôi cũng đã lấy cái đầu chó của ông rồi. Sau này đừng có gây sự với tôi, nếu không tôi sẽ khiến ông chết không có đất chôn đấy”, Mạn Sát Hồng hừ giọng.
Đào Thiên Tam lộ vẻ không dám, ông ta chỉ biết nén giận.
“Còn không cảm ơn!”, Mạn Sát Hồng quát.
“Vâng vâng...cảm ơn Hồng Ma Nữ Đại Nhân...”, Đào Thiên Tam run rẩy nói.
“Nghe đây, tôi muốn đi gặp Ngạo Ma Đại Nhân. Các người lập tức đưa tôi đi”, Mạn Sát Hồng trầm giọng.
Công Thâu Nhất Nhân và Tẩu Nghiên nhìn nhau sau đó gật đầu.
“Bản tôn đã có Ma Nữ của mình rồi, huống hồ loại người như cô không đáng để tôi phải để ý”, Ngạo Ma tỏ vẻ khinh thường.