“Đây là… sức mạnh gì?”.
Mạn Sát Hồng ngã ngồi xuống đất, ngơ ngác nhìn hoa sen tuyệt đẹp trong tay Lâm Chính.
Lâm Chính không trả lời, không hề khách sáo quăng Tịnh Thế Bạch Liên về phía trước.
Trong nháy mắt, Mạn Sát Hồng cảm thấy trước mắt bị một luồng sáng trắng tràn ngập, không nhìn thấy gì cả.
Tất cả chỉ còn lại màu trắng xóa!
Trắng tinh khôi!
Trắng thuần khiết!
Trắng không tì vết!
Sau đó, tiếng khóc la, tiếng xin tha, tiếng rên rỉ đều im bặt.
Thế giới như được thanh lọc.
Sau đó dường như biến thành sự im lặng chết chóc.
Toàn bộ Thiên Ma Đạo… chấn động.
Phía trước đồi núi ở khu vực trung tâm Thiên Ma Đạo.
Ầm ầm!
Trên đồi núi, một cánh cửa động phủ to lớn được mở ra.
Sau đó, một người để trần thân trên, toàn thân đầy ma văn lao vọt ra ngoài, nhìn về phía xa xa!
Phương hướng Bình Ma Nguyên xa xôi, một đóa hoa sen màu trắng thuần vẫn đang nở rộ.
Hoa sen giống như vực sâu, nuốt chửng tất cả.
Tất cả núi, cây, sông… đều bị nó che phủ, bị nó nhấn chìm.
Mặt đất nứt ra.
Thiên Ma Đạo điên cuồng rung chuyển.
Đến nỗi ma nhân ở xung quanh động phủ đều sợ đến mức nằm rạp xuống đất, không dám động đậy.
“Đó là… Bạch Liên?”.
Người đàn ông sửng sốt nhìn đóa hoa sen khổng lồ, lắp bắp.
Tịnh Thế Bạch Liên duy mỹ và sục sôi tỏa ra làn gió hủy diệt vô tận, thổi khắp bốn phương.
Khi cảm nhận được làn gió hủy diệt đó, vẻ mặt người đàn ông cũng trở nên sa sầm.
“Mau chóng triệu tập tất cả Ma Quân, đi đến Bình Ma Nguyên cùng tôi!”.
Người đàn ông quay đầu hô lên.
“Bẩm đại nhân, ngài quên rồi sao? Phần lớn Ma Quân đại nhân và Bỉ Ngạn Hoa Ma Nữ đại nhân đều đang ở Bình Ma Nguyên!”.
Người quỳ dưới đất ngay bên cạnh run rẩy nói.
“Cái gì?”.
Người đàn ông kinh ngạc.
Lúc này, vài ma nhân chạy hết tốc lực về phía này.
Bọn họ khiêng theo một cái cáng, trên cáng là một người máu me be bét.
“Tuân lệnh!”.