“Hả?”.
Từ Chính biến sắc, hơi kiêng dè.
“Yên tâm, thuốc này không phải thuốc độc, không có tác dụng phụ gì với cơ thể người. Tôi thấy anh đi đường ngắn đã thở dốc, cảm thấy cơ thể anh và đội của anh không tốt lắm, cho nên mới giúp các anh cải thiện xương cốt”, Lâm Chính dở khóc dở cười.
“Vậy thì tôi yên tâm rồi!”, Từ Chính thở phào một hơi, cười đáp.
“Các anh thường xuyên ở trong phòng nghiên cứu, ít rèn luyện, hơn nữa tiếp xúc với những thứ gây độc hại nhất định cho cơ thể. Đan dược này có thể giúp các anh hóa giải bớt, tăng cường thể chất các anh. Các anh uống vào, ngày mai nhất định sẽ khỏe như trâu!”, Lâm Chính cười nói.
“Thuốc của Chủ tịch Lâm nghìn vàng khó mua, cảm ơn Chủ tịch Lâm!”.
Từ Chính kích động, vội vàng cất lọ sứ đi, sau đó nói: “Chủ tịch Lâm, anh còn chuyện gì khác không? Nếu không có thì tôi về đây”.
“Anh đợi đã, tôi có chuyện muốn nói rõ với anh một chút”.
“Chuyện gì?”.
“Tôi hỏi anh, có thứ gì có thể phá hỏng thứ cứng nhất trên thế giới này không?”.
“Thứ cứng nhất trên thế giới này?”, Từ Chính ngạc nhiên hỏi: “Chủ tịch Lâm, anh đang nói đến thứ gì?”.
“Lấy ví dụ, tôi nói cơ thể tôi”.
Lâm Chính lấy một con dao gọt hoa quả ở cạnh, đâm thẳng vào ngực.
“Hả?”.
Từ Chính sợ hãi kêu lên
Nhưng con dao gọt hoa quả đâm vào cơ thể Lâm Chính lại bị gãy, còn cơ thể anh thì không tổn hại gì.
Từ Chính sửng sốt.
“Tôi dùng khí kình bao phủ toàn thân, hơn nữa còn xếp chồng lên nhau, kết hợp với năng lượng trong cơ thể giúp độ mạnh xác thịt đạt đến cảnh giới cực cao. Trong võ học, cảnh giới thể xác của tôi được gọi là cơ thể võ thần. Cơ thể tôi không sợ súng đạn, kiếm mà anh nghiên cứu ra đưa cho tôi có thể phá nó, nhưng rất phí sức”.
Tương lai của Giang Thành chỉ có thể đặt lên người Từ Chính.