Nghĩ tới đây, Lâm Chính đành phải tiếp tục liều mạng tấn công.
“Xem ra tôi không cần phải tới Giang Thành rồi, chỉ cần ở đây cũng có thể tiêu diệt được cậu”, Thần Hỏa Tôn Giả cười lạnh lùng nhưng vẫn vô cùng thận trong.
Lâm Chính quyết tâm chiến đấu với ông ta thì chứng tỏ phía bên Giang Thành đang có kế hoạch gì đó. Ông ta vừa phóng một luồng lửa về phía Nam vừa tấn công Lâm Chính.
Người của đảo Thần Hỏa nhìn thấy luồng lửa này thì lập tức hiểu ra ý của Thần Hỏa Tôn Giả.
“Tất cả nghe lệnh, lập tức tấn công Giang Thành. Những nơi đi qua, phàm là người của Dương Hoa thì đều giết. Giết sạch”, một kẻ đứng đầu gào lên.
Người của đảo Thần Hỏa lập tức đi tới sân bay. Bên trong thôn.
“Ông Từ, đám người đó tới rồi”, một người gọi điện cho Từ Thiên.
“Cái gì? Bọn chúng tôi rồi sao?”, Từ Thiên khẽ tái mặt.
Ông ta nhìn về phía máy móc. Đám đông đang cấp tốc thiết kế vũ khí xung điện từ chùm ion. Thế nhưng giờ xem ra vẫn không thể hoàn thành.
“Còn cần bao lâu nữa?”, Từ Thiên hỏi.
“Ít nhất cũng phải 20 phút nữa mới có thể hoàn thành xong”.
“Nhanh lên chút cho tôi”, Từ Thiên gầm lên, đám người Nguyên Tinh ở gần đó cũng phải ngoái lại nhìn.
Đám đông biết là không thể tránh được nên lập tức chạy ra ngoài cổng thôn. Ở đó đã sớm dựng lên một tuyến phòng thủ.
Từ Thiên có một nhóm lính đánh thuê đã chuẩn bị sẵn sàng. Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương, Cùng Đao cũng vào vị trí.
Họ đợi người của Thần Hỏa Tôn Giả tới. Dần dần xuất hiện những bóng hình màu đỏ rực từ phía xa. Đám đông nín thở.
Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh không dám do dự, đồng loạt lao ra.