“Nói đúng”, Nguyên Tinh đanh giọng: “Thực ra có đôi khi, người chủ có thể rời đi, trời lớn đất lớn thế này người có thực lực lớn hơn cậu ấy nhiều nhưng để mà giết được cậu ấy thì chẳng có mấy người. Với y thuật của giáo chủ, cậu ấy muốn bỏ đi thì chẳng ai giữ được. Thế nhưng cậu ấy không lựa chọn như vậy, vẫn quyết tâm ở lại đây, cậu ấy không vì bản thân mình mà là vì cả Giang Thành. Chúng tôi cố thủ ở đây thì có gì mà không đáng?”
Thần Hỏa Thánh Nữ khựng người. Cùng Đao và Mạn Sát Hồng cũng im lặng. Bọn họ không thể hiểu được ý của đám người Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương. Nhưng họ có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của họ
“Chuyện đã tới nước này thì các vị, liều mạng thôi”.
“Đông Hoàng giáo chúng ở đâu?”
“Đệ tử Cổ Phái đâu?”
Hai người đứng đầu hô lên. Âm thanh từ trong thôn vọng ra: “Chúng tôi ở đây”.
“Giết”, hai người họ lại gầm lên, lao về phía vùng lửa. Người từ vùng xung quanh lao ra như nước lũ.
Thần Hỏa Thánh Nữ co đồng từ và gầm lên: “Mau quay lại đi”.
Nhưng…vô ích.
Tới lúc này rồi thì hai người kia đã quyết định lấy mạng ra để liều và để kéo dài thời gian. Thế nhưng đối đầu với thuật Hỏa Viêm của đội quân này thì dù có bao nhiêu người cũng vô ích.
Ngọn lửa ập tới, nuốt chửng người của Đông Hoàng Giáo và Cổ Phái. Tiếng kêu gào thảm thiết bang vọng cả không gian.
Thần Hỏa Thánh Nữ ngồi phịch ra đất. Cô ta như muốn phát điên. Nước mắt cứ thế chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp.
“Kẻ phản bội này”.
Lúc này, có tiếng hét vang lên.Cô ta vội ngẩng đầu thì thấy một người của đảo Thần Hỏa đã xông qua tuyến phòng ngự của Tào Tùng Dương và tấn công cô ta.
Một ngọn lửa phóng ra, thiêu rụi không gian và đổ xuống người Lâm Chính. Anh điều động chân khí, bặm môi nhìn chăm chăm về phía trước…