Thần Hỏa Tôn Giả nằm dưới đất, máu nơi ngực tràn ra ào ạt, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ mặt đất dưới thân ông ta.
Người xung quanh đều mở to mắt, cứ ngỡ mình nhìn lầm.
“Tôn Giả…”.
“Sư phụ?”.
“Sao… Sao có thể?”.
Một lúc lâu sau người của đảo Thần Hỏa mới hoàn hồn, điên cuồng chạy tới.
Nhưng Lâm Chính không dừng lại ở đây.
Ánh mắt anh vô cùng kiên quyết, tiếp tục vung tay lên sử dụng Tịnh Thế Bạch Liên lần nữa!
“Hả?”.
Mọi người kinh hãi!
Lần thứ ba sử dụng!
“Vì sao cậu ta có thể dùng tiếp Tịnh Thế Bạch Liên?”.
“Thứ đó… đã được cậu ta cải tạo đến trình độ như vậy rồi sao?”.
Bọn họ sắp bị dọa phát điên.
Một vài người liều mạng chạy đi.
Còn một vài người thì cố thủ bên cạnh Thần Hỏa Tôn Giả.
Bọn họ đồng loạt sử dụng khí kình, muốn ngưng tụ thành một chiếc lồng khí, dùng nó ngăn chặn lực phá hoại của Tịnh Thế Bạch Liên.
Nhưng trước mặt Bạch Liên, lồng khí của bọn họ lại trở nên vô cùng đáng thương, hoàn toàn không thể ngăn chặn nổi.
Ầm ầm!
Hoa sen màu trắng khổng lồ lại tỏa ra lần nữa.
Người của đảo Thần Hỏa đã chạy đi xa bị nuốt chửng, hóa thành khói xám, tan biến đi mất.
Nhưng phía Thần Hỏa Tôn Giả lại xuất hiện một bức tường khiên hàn băng, ngăn cách uy lực của Bạch Liên.
Nhìn lại thì là Băng Kính!
Thần Hỏa Tôn Giả đứng lên một lần nữa, một tay cầm Băng Kính, một tay ôm vết thương ở ngực, gương mặt hầu như méo mó biến dạng.
Người của đảo Thần Hỏa đang đứng quanh mừng rỡ.
Cho dù vũ khí xung điện từ chùm ion đã được lắp đặt thành công, Lâm Chính vẫn không có nhiều ưu thế.