Tiếng hát đó vô cùng chói tai, khiến người của Dương Hoa đều tức giận.
Nhiều người dân xung quanh cũng mắng chửi.
“Ông già khốn nạn, ông đang nói gì vậy? Dám bôi nhọ thần y Lâm?”.
“Chán sống rồi à?”.
“Bố tôi vốn bị mắc bệnh nan y, nếu không có Học viện Huyền Y Phái của thần y Lâm, bố tôi đã mất mạng rồi”.
“Con trai tôi cũng được đồ đệ của thần y Lâm chữa khỏi, thần y Lâm có ân có đức với nhà chúng tôi, sao ông ta lại dám nói xấu thần y Lâm?”.
“Đúng là vô liêm sỉ!”.
“Thật khốn nạn!”.
Mọi người nổi giận, không ngừng chửi rủa.
Nhưng ông lão vẫn không quan tâm, càng hát càng hăng, cây gỗ càng gõ càng vang.
Một vài người không chịu được nữa, chuẩn bị xông tới đánh một trận, lúc này hai cảnh sát chạy tới.
“Này! Làm gì vậy? Giải tán hết đi!”.
“Giải tán hết đi cho tôi!”.
Mấy cảnh sát giải tán đám đông đang vây xem ông lão đó.
Nào ngờ bọn họ vừa đi qua đó.
Ầm ầm!
Cô gái kia đột nhiên vung nắm đấm, sức mạnh rất lớn, đánh về phía hai cảnh sát.
Hai cảnh sát không kịp đề phòng bị đánh văng ra xa, đập mạnh xuống đất, miệng chảy máu.
“Hả?”.
Người ở đây đều kinh ngạc.
Lâm Chính nhíu mày, lập tức chạy tới đỡ hai cảnh sát đó dậy.
“Thần y Lâm ở Giang Thành lừa đời lấy tiếng, hèn hạ giảo quyệt. Đám ngu xuẩn các người lại còn không biết! Tôi nói cho các người hay, anh ta ở Giang Thành đã giết không biết bao nhiêu người, ngay cả người của đại hội cũng bị anh ta giết! Các người nhớ lấy, Bạch Họa Thủy của Thương Minh, Viêm Hận của đại hội đều chết dưới tay anh ta! Các người nhớ cho rõ!”.
Cô gái lớn tiếng hét. Cô ta dùng khí kình, giọng nói truyền đi rất xa, mọi người đều có thể nghe thấy.
Dù mọi người không biết thế nào là đại hội, thế nào là Thương Minh, nhưng Lâm Chính biết mục đích bọn họ làm vậy.
Bọn họ định lan tin đồn trước, đưa chuyện này đi xa, đợi mọi người đều biết rồi sẽ đánh một đòn chí mạng đối với Lâm Chính.
Thiên Ma Đạo muốn khiến đại hội dán chặt ánh mắt lên Lâm Chính.
Thật ác độc!
Muốn ngày mai đại hội phái người đến Giang Thành luôn sao?
“Chứng cứ?”, Lâm Chính nhíu mày.