“Sư phụ, đưa cho anh ta đi, nếu không, chúng ta không sống nổi”, cô gái thấy ông lão im lặng, không nhịn được khuyên.
“Con biết trình độ y thuật của cậu ta đáng sợ thế nào không?”, ông lão quay đầu lại, nói: “Không chỉ trình độ y thuật, đáng sợ nhất vẫn là thiên phú của cậu ta! Cậu ta còn trẻ như vậy mà y thuật cao hơn cả sư phụ, nếu giao Thiên Phương Thần Thạch vào tay cậu ta, chỉ sợ Thiên Ma Đạo không còn phần thắng!”.
“Nghiêm trọng vậy sao?”, cô gái ngạc nhiên vô cùng.
“Trận thứ nhất sư phụ thắng được là vì đã dùng Đại Lực Thần Đan, giúp chỉ lực của sư phụ tăng cao, nếu không, châm thuật của sư phụ chưa chắc có thể thắng được cậu ta! Dù là vậy, cậu ta vẫn không hề hấn gì! Thế còn không đủ đáng sợ hay sao?”.
Ông lão thở dài, nói: “Sư phụ vốn muốn dựa vào trận chiến này để giết thần y Lâm bằng độc, giờ xem ra sư phụ đã quá tự đại!”.
Cô gái tái mặt, đã bao giờ ngờ tới sự việc lại nghiêm trọng đến vậy?
Bây giờ giao ra cũng không được, không giao cũng không được, tiến thoái lưỡng nan.
“Sư phụ, bây giờ chúng ta… phải làm sao?”.
Cô gái run rẩy hỏi.
Ông lão không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu nhìn Lâm Chính.
“Thần y Lâm! Vật này… e rằng không thể giao cho cậu!”.
“Vậy là các người định nuốt lời sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Khốn kiếp!”.
“Ông già! Tôi biết ngay người của Thiên Ma Đạo không đáng tin mà!”.
Mọi người nổi giận, cũng không nhiều lời, lập tức xông tới động tay động chân.
Nhưng Lâm Chính lại không ra tay, ra hiệu mọi người dừng lại.
“Đừng nóng nảy, không có mệnh lệnh của tôi, không được hành động bừa bãi!”, Lâm Chính nói.
“Nhưng… thần y Lâm…”, mọi người sốt ruột.
Nhưng nhìn ánh mắt rét lạnh của Lâm Chính, mọi người chỉ đành từ bỏ.
Nói xong, ông ta lập tức ngồi xuống, cầm con dao đó lên…