Lâm Chính nhìn mấy người thanh niên, anh thản nhiên nói: “Các vị quen tôi sao?”
“Không quen”.
“Nhìn có vẻ quen, hình như gặp ở đâu đó rồi”, bọn họ cười hi hi.
“Nói vậy thì các vị có lẽ không thân với tôi, không thân thì sao biết con người tôi như thế nào?”, Lâm Chính nói.
“Chúng tôi không biết nhiều về anh nhưng chúng tôi biết những người bên cạnh anh. Anh là người của quân đoàn Long Huyền đúng không? Hừ, thật không ngờ quân đoàn Long Huyền cũng chạy tới đây. Chậc chậc”.
Người đàn ông trước mặt nhếch miệng, tỏ vẻ khinh thường. Mặc dù người này không chửi rõ ai nhưng sắc mặt thì tỏ rõ vẻ nhạo báng.
Lâm Chính lắc đầu, mặc kệ bọn họ. Người của quân đoàn Long Huyền cũng không dám nói nhiều. Trong đó có một người tỏ ra có lỗi với Lâm Chính: “Lâm Tướng Quân, xin mời đi bên này”.
“Ừm”, Lâm Chính khẽ gật đầu, đi về phía trước.
Bước vào trang viên của đảo Bạch Cực, anh mới hỏi: “Mấy người vừa rồi là ai vậy?”
Dứt lời, bọn họ tái mặt, có vẻ như không muốn trả lời.
“Không tiện nói sao?”, Lâm Chính hỏi tiếp.
“Đều là…con cháu…của những người trong quân đoàn”, một người nói nhỏ: "Bọn họ tới thăm Mộc long soái…thần y Lâm không cần phải so đo với họ. Họ còn trẻ, không hiểu chuyện…”
“Thần y Lâm, anh tạm thời đứng ở đây, tôi đi lấy ghế cho anh”, người chiến sĩ đi cùng mỉm cười rồi chạy ra ngoài.