“Long Đằng Cửu Dương Châm sao?”, những người có mặt nghe thấy vậy thì hết hồn.
Triệu Trọng Tiên bật cười: “Ông Chung ông không đùa đấy chứ. Đó chẳng phải chỉ là truyền thuyết sao? Có người đã chứng minh Long Đằng Cửu Dương Châm vốn không tồn tại rồi. Những châm pháp hiện tại của thần y Lâm làm gì có cái nào giống như thế? Chắc chắn là ông nhìn lầm rồi”, Triệu Trọng Tiên vội nói.
“Đúng vậy”, những người khác cũng đồng tình. Vì dù sao thì Long Đằng Cửu Dương Châm cũng chỉ xuất hiện trong dã sử, mà thứ ghi chép đó thì không thể tin được.
Thế nhưng ông Chung trông vô cùng nghiêm túc. Ông ta nhìn chăm chăm về phía trước: “Không thể nhầm được. Đây chính là Long Đằng Cửu Dương Châm. Không thể nhầm được”.
“Ông Chung…”
“Long Đằng Cửu Dương Châm, châm hóa cửu dương, lơ lửng trong không trung tạo hình hoa văn rồng. Năm xưa người kiểm nghiệm về châm pháp này nói nó không tồn tại vì người đó cho rằng việc dùng khí ngự châm là điều khó như nên trời nên mới cho rằng loại châm pháp này không thực tế. Thế nhưng giờ…toàn bộ châm của thần y Lâm đều lơ lửng. Long Đằng Cửu Dương Châm của anh có gì là kỳ lạ đâu”, ông Chung trầm giọng.
Dứt lời, đám đông đều sững sờ nhìn Lâm Chính thi triển châm. Tất cả đều há mồm trợn mắt. Nếu mà nhìn kỹ thì đúng thật. Toàn bộ châm của Lâm Chính đều giống như nội dung được miêu tả của Long Đằng Cửu Dương Châm.
Tuyệt vời!
Tuyệt vời!”
“Hóa ra Long Đằng Cửu Dương Châm là có thật?”
“Thật không ngờ giờ đây vẫn còn may mắn được chứng kiến châm pháp trong truyền thuyết này. Thế thì có chết cũng mãn nguyện”, một ông cụ khác khóc thút thít.
“Cuộc đời tôi may mắn, quá may mắn rồi”, thêm một ông cụ nữa cảm thán.
“Long Quốc chúng ta may mắn mới đúng. Xuất hiện một thiên tài như thần y Lâm thì đây đúng là ánh sáng của Long Quốc mà”, Triệu Trọng Tiên cũng rưng rưng nước mắt.
“Đúng vậy”, ông Chung cũng gật đầu.
Đám đông tức tốc làm việc. Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Trước khi long soái tỉnh lại thì người này không được đi đâu hết”.